Thanh Quan

Chương 289: Chương 289: Nguy hiểm tính mạng. (2)​




Theo sát đó là một thường ủy lên tiếng, nhưng mà trong khi hắn nói chuyện không có lực đạo và hàm xúc, trực tiếp bị Cận Thương Giang định vị là nhân vật Vạn hệ. Thời gian trước tên thường ủy này có thanh danh cỏ đầu tường mà trứ danh, giờ phút này nhìn thấy Vạn Hữu Niên đắc thế, Cận Thương Giang thất thế đã đứng ra nói chuyện, tự nhiên không chịu cô đơn muốn chiếm hảo cảm của Vạn Hữu Niên. Tục ngữ nói cẩn thận thuyền đi được vạn năm, quá mức cẩn thận dễ dàng sinh ra suy nghĩ được ăn cả ngã về không, vài chục năm ngồi ở vị trí này, tên thường ủy này tĩnh cực tư động, muốn động khẽ động.

Nghĩ tới đây Cận Thương Giang khoát khoát tay đánh gãy lời hắn tiếp tục nói, giả bộ như lật xem văn bản tài liệu, chậm rì rì nói ra:

- Trương phó bí thư, trong khoảng thời gian này trong thành phố đang cực lực kiến thiết, không có người phụ trách chuyên nghiệp là không được. Tôi cảm thấy như vầy, khối quy hoạch kiến thiết thành phố giao cho anh đi.

Sau đó nhìn qua Vạn Hữu Niên, dò hỏi:

- Vạn thị trưởng có ý gì không?

Sắc mặt Vạn Hữu Niên khẽ giật mình. Cận Thương Giang đang dùng thủ pháp di họa Giang Đông, thủ pháp làm này làm khí thế của hắn như cầu vồng lập tức xì xuống. Theo lý Trương phó bí thư vừa nhảy ra nói chuyện thay hắn, sau đó được Cận Thương Giang ủy thác trách nhiệm, nếu như hắn phản đối thì Trương phó bí thư là cỏ đầu tường sẽ nhảy qua bên cạnh Cận Thương Giang, vậy thì được không bù mất, phá hư cục diện tốt trước mặt; nếu hắn đồng ý sẽ khiến Cận Thương Giang trở thành người cấp quyền lợi cho Trương phó bí thư, bảo Trương phó bí thư làm trái ý của Cận Thương Giang là quá khó khăn.

Chuyện này đồng ý cũng không được, không đồng ý cũng không xong, Vạn Hữu Niên trầm ngâm một chút, cảm giác cho dù Trương phó bí thư và Cận Thương Giang là địch, nhưng cũng không biết hắn khi nào cắn lại mình, vừa cười vừa nói:

- Chuyện đảng chính thì chính phủ bên này không nên nhúng tay vào thì tốt hơn, hết thảy bằng nghe Cận bí thư làm chủ.

Cận Thương Giang gật gật đầu, hạng mục công việc đã chứng thực, Trương phó bí thư chuyên quản đảng chính lại nắm quyền lợi kiến thiết thành phố, trong nội tâm nhất thời toát ra mồ hôi lạnh. Hiện tại Cận Thương Giang vẫn chưa đi, thành phố Đằng Long vẫn do Cận Thương Giang nói là quyết định, hắn lần này nhảy ra có chút nóng vội. Nghĩ tới đây hắn vụng trộm nhìn qua Cận Thương Giang, lại phát hiện Cận Thương Giang căn bản không chú ý tới hắn, mà là nhìn quanh, nói:

- Tôi thấy hội nghị tới đây thôi, về vấn đề đồng chí Tần Mục thì châm chước đi. Nếu như nóng vội cũng sẽ biểu thị chúng ta không tín nhiệm đồng chí trẻ, mọi người nói có đúng hay không?

Vạn Hữu Niên âm thầm bực mình, Cận Thương Giang trái đẩy phải đẩy, chẳng phải còn không phải thủ đoạn giúp Tần Mục khởi tử hồi sinh hay sao? Nhưng bí thư thị ủy nói là định, hắn chẳng thể nói phá, chỉ rời khỏi phòng họp với gương mặt âm trầm.

Sau khi trở lại văn phòng, Vạn Hữu Niên trái lo phải nghĩ, hắn lúc nào cũng muốn thị ủy tỏ thái độ, tỏ thái độ của mình, sau đó trải qua một phen công tác viết một phần báo cáo đưa lên, trong đó tự nhiên mịt mờ nói rõ không đồng ý cho Tần Mục dẫn đội, kết quả Cận Thương Giang khư khư cố chấp tỏ thái độ ủng hộ Tần Mục.

Sau khi đưa phần báo cáo này lên, Vạn Hữu Niên chợt cảm thấy nắm chắc thắng lợi trong tay, thảnh thơi ngồi trong phòng làm việc, hắn mang một bao trà quý mình cất giữ lấy ra uống.

Bây giờ phong trào ở huyện Lan Trữ còn mạnh hơn ở thành phố nhiều lắm. Chị em Cừu Tiểu Thiền bởi vì chuyện này tiếp nhận ban thanh tra kỷ luật điều tra, bí thư huyện ủy Chu Văn Bân âm thầm may mắn là chưa có đạt thành ăn ý gì với Tần Mục cả, hy vọng chính mình không nên vì chuyện mình cho Tần Mục quyền cao mà bị cấp trên lên án. Tâm tư của Trần Đông Thăng đọng trên người Vương Hải Đào, Tần Mục lúc này gặp rủi ro, làm cho sự kiện Vương Hải Đào ảnh hưởng nhạt một ít. So sánh với việc xói mòn năm ngàn tám trăm vạn đồng, ảnh hưởng quốc tế càng thêm trọng yếu, hắn là ban thanh tra kỷ luật điều tra cũng tỏ thái độ đồng ý.

Tần Mục vừa mới mở cục diện ở huyện Lan Trữ, lần này càng trở nên khó khăn. Nhưng mà bộ võ trang và cục công an trong huyện cực lực ủng hộ Tần Mục, Lôi Bình Xuyên cùng Lưu Đại Hữu trong huyện ủy không nói lời nào, lẳng lặng chờ đợi tuyên án cuối cùng.

Tần Mục không biết những chuyện này, nhưng mà ít nhất cũng có thể suy đoán đại khái, hắn sở dĩ không có thông tri đám người Lưu Đại Hữu, chính là muốn cho Cận Thương Giang cơ hội một kích lôi đình, vấn đề thời gian chênh lệch càng ít người biết càng tốt.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tần Mục thay đổi quần áo. Sau khi hắn về phòng thì phát hiện Hàn Tuyết Lăng tay cầm điện thoại ngủ say.

Hắn mỉm cười, nằm ngủ như vậy sau khi tỉnh lại chỉ sợ cổ sẽ đau nhức, liền nhẹ khẽ đi tới bên người Hàn Tuyết Lăng, nhẹ chân nhẹ tay tháo dép cho nàng, muốn vừa chạm tới chân của nàng. Nữ nhân này trong phòng tạm giam không có chợp mắt, mệt mỏi là chắc chắn.

Đáng tiếc đột nhiên xuất hiện như tình nhưng khiến hắn quên thân phận của Hàn Tuyết Lăng, một huấn luyện viên đặc chủng tác chiến một ngày không ngủ là chuyện bình thường, cho dù nàng ngủ say thì thân thể vẫn nhạy cảm hơn người thường. Tần Mục vừa mới dời bắp chân của Hàn Tuyết thì cảm giác tay nhẹ đi, trong ngực đau đớn, không tự chủ lui ra sau, "Ầm" một tiếng, hắn đụng vào bà trà trong phòng khách.

Tần Mục còn chưa kịp mở miệng gọi thì Hàn Tuyết Lăng một lăng không lật nghiêng, thân thể giống như khủng long chạy tới, một tay nắm cổ Tần Mục nhắc lên.

Con mắt Hàn Tuyết Lăng không có mở ra, cái tay còn lại hóa chưởng thành đao, đặt lên hầu kết của Tần Mục nói:

- Không cho phép lên tiếng, nếu không giết anh!

Nói xong câu đó độtnhiên con mắt Hàn Tuyết Lăng mở ra. Nàng không có nhìn Tần Mục, mà là nhìn qua bốn phía, hình như đang quan sát địa hình. Qua cả buổi, Tần Mục cảm giác mình thở gấp, trên mặt Hàn Tuyết Lăng đầy biểu lộ bừng tỉnh đại ngộ, chậm rãi buông Tần Mục ra.

Tần Mục vội vàng miệng mở lớn thở hổn hển, không ngừng ho khan, vốn hắn cho rằng Hàn Tuyết Lăng còn phải nói lời xin lỗi, thế nhưng mà lời kế tiếp của Hàn Tuyết Lăng khiến đầu của hắn to như cái đấu, không biết nên đối phó vị hôn thê trên danh nghĩa này như thế nào.

- Về sau ít tốn tâm tư đặt lên người của em, thừa dịp em ngủ muốn chiếm tiện nghi à? Ăn trộm gà không đến còn mất nắm gạo, nhìn anh cũng chỉ có chút tiền đồ như thế.

Hàn Tuyết Lăng chẳng thèm ngó tới Tần Mục, nhưng mà trong ánh mắt hiện ra vẻ thất vọng.

Tần Mục cười khổ lắc đầu, hắn chân eo nhỏ mảnh, làm sao đánh lại Hàn Tuyết Lăng cơ chứ, nhưng mà người trẻ tuổi tâm tư không muốn nữ nhân, liền nhún nhún vai nói ra:

- Anh nói em này, nếu như không muốn người khác hiểu lầm, lần sau không nên nằm ngủ trên giường người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.