Thanh Quan

Chương 290: Chương 290: Phong thái nữ thần​




Gương mặt của Hàn Tuyết Lăng lập tức ửng đỏ, nàng cố gắng né đầu qua, nhưng mà nghĩ tới Tần Mục khác với nhận thức của nàng, nếu hắn là gia hỏa mềm yếu thì chẳng nói ra lời sắc bén như vậy, lập tức khiến cho nàng không thể trả lời được, tức giận hất tóc dài đi vào gian phòng của mình.

- Đợi lát đã.

Tần Mục cười nhìn nàng, thò tay chỉ vào bàn chân nhỏ trắng như ngọc, cười nói:

- Nếu như em không muốn người khác hiểu lầm, nên mang dép lê vào, ảnh hưởng không tốt.

Hàn Tuyết Lăng vốn đang áp chế tức giận vì bị Tần Mục trêu chọc, bây giờ tức giận xoay người, tay chân lanh lẹ mang dép vào, nghiến răng nghiến lợi tức giận nói:

- Tần Mục, sao anh không đi chết đi?

Tần Mục bất đắc dĩ khoát tay, vô cùng chân thành giải thichs:

- Anh vẫn chưa chết, đảng giao cho cho anh còn chưa xong đâu.

Tần Mục gần đây trầm ổn nói chuyện đột nhiên trở nên ngọt xớt, Hàn Tuyết Lăng có chút không thích ứng. Nàng kỳ quái nhìn chằm chằm vào Tần Mục cả buổi, lúc này vươn tay sờ trán của Tần Mục một cái, lại đặt lên trán của mình, nghi hoặc nói ra:

- Quái, không có phát sốt ah, tại sao nói mê sảng rồi?

Tần Mục bắt lấy cánh tay như ngó sen của Hàn Tuyết Lăng, trên mặt hiện ra biểu lộ xấu xa, lại đi tới bên cạnh Hàn Tuyết Lăng, miệng ba hoa nói ra:

- Đã em đã ngủ ở đây, như vậy cũng không tính lạ lẫm, như vậy buổi tối ngủ ở đây đi.

Hàn Tuyết Lăng chợt cảm thấy như sấm oanh đỉnh. Bản thân Tần Mục còn có hai nữ nhân, chuyện này trong Hàn gia cũng không phải bí mật gì, Tần gia bên kia cũng không có che giấu, trong nhận thức của bọn họ, nam nhân nếu như không có ba vợ bốn nàng hầu thì không đại biểu đã thành công. Tuy lời này không bày ra ánh sáng, nhưng mà chính là nhận thức chung của mọi người, Hàn Tuyết Lăng cũng không có suy nghĩ khác. Hôn nhân chính trị nàng nhận, nhưng mà đó chỉ là danh phận mà thôi, cho nên khi vừa bắt đầu gọi điện cho Tần Mục, nàng nói Tần Mục tùy tiện chơi cái gì cũng được, chỉ cần đừng trêu chọc nàng là tốt rồi. Nhưng mà bây giờ Tần Mục lại muốn trước kết hôn, hắn dám nói công khai ra?

Hàn Tuyết Lăng tức giận hất tay lên, hốc mắt trở nên đỏ hồng. Nàng làm việc không dây dưa dày dòng, cảm giác miệng không thuộc về mình, đờ đẫn nói ra:

- Tần Mục, anh yêu nữ nhân nào cũng được, chỉ cần đừng trêu chọc tôi là đủ!

Nói xong câu đó, Hàn Tuyết Lăng cảm giác nội tâm vắng vẻ, toàn thân giống như mất đi khí lực, hận không thể chui xuống đất. Nàng tự nhiên không chịu cho Tần Mục nhìn thấy biểu hiện của mình, cường chống nỗ lực quay người, trở lại gian phòng của mình.

Vừa mới đóng cửa, Hàn Tuyết Lăng không nhịn được nữa, thân thể dựa vào cửa và ngồi xuống, oán hận nói.

- Chết Tần Mục, thối Tần Mục, nếu anh còn dám trêu hoa ngắt cỏ, tôi nhất định sẽ...

Nói đến đây chợt cảm thấy chính mình có chút bất nhã, nhưng hờn dỗi đến làm nàng toàn thân khó chịu, nàng đánh vào tấm thảm trước người.

Tần Mục nhìn qua Hàn Tuyết Lăng rời đi, trong lòng cười khổ. Vừa rồi Hàn Tuyết Lăng bạo lực làm cho hắn đột nhiên sinh ra tâm tính tiêu điều, lúc này mới phóng túng tư tưởng khiêu khích Hàn Tuyết Lăng. Trong lòng Tần Mục thì hắn lục đục trong quan trường suốt ngày, cũng không cần bạn đời của mình cường thế cỡ nào, mà là tiểu nữ nhân ôn nhu chân thành. Ngô Cúc, Lưu Đan tuy là nữ nhân cường thế trong lĩnh vực của mình, thế nhưng mà các nàng đối mặt Tần Mục vẫn luôn mềm yếu, bất lực, làm cho Tần Mục cảm giác được bảo hộ các nàng.

Trong lòng phiền muộn, Tần Mục đi tới bên cạnh bàn, cầm lấy gói thuốc lá. Trong lúc vô tình một kiểu chữ xinh đẹp hiện ra trước mặt, tám chữ "Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe" nhỏ nhắn xinh đẹp ẩn chứa nhu tình trong đó, sau đó còn có mấy dấu chấm than(!!!), càng biểu thị quan tâm thân thể Tần Mục, dùng ký hiệu này cho Tần Mục chú ý.

Hộp thuốc lá chậm rãi biến hình trong tay Tần Mục, cuối cùng bị vo thành một cục, bị Tần Mục ném vào thùng rác. Hắn thở dài một hơi, mở cửa sổ ra, mặc cho gió lạnh bên ngoài thổi tóc bay loạn. Nhìn phong tình dị quốc, Tần Mục một đêm đứng ở cửa sổ suy nghĩ nhiều.

Mà Hàn Tuyết Lăng cả đêm cũng trằn trọc, đêm không thể say giấc. Đợi đến lúc buổi sáng hia người gặp mặt đồng thời có chút xấu hổ. Tần Mục không thể che dấu được vết thâm quầng trên mắt, Hàn Tuyết Lăng đôi mắt như gấu trúc. Hai người bật cười, sau đó bỏ đi phần mất tư nhiên.

Buổi sáng hôm nay Claude tự mình ra sân bay đưa tiễn hắn.

Đối với Claude đưa tiễn, Tần Mục biểu hiện rất cảm kích, hắn cũng mời các thương gia Mỹ tới đầu tư tại Trung Quốc.

Claude cũng tỏ vẻ nhất định sẽ như vậy, cũng hứa hẹn sẽ thu xếp dẫn đoàn đi tới Trung Quốc khảo sát.

Sau khi Tần Mục cáo biệt Claude và lên phi cơ.

Động tĩnh ở nước Mỹ bên này nhanh chóng rơi vào trong kinh thành. Tần lão gia tử vì thế chuyên môn đi gặp Hàn lão gia tử bên kia, hai người huynh đệ không quan tâm bác sĩ khuyên can, cao hứng uống mấy ly, hát ca khúc đỏ thời kháng chiến.

- Tần lão ca, hậu sinh khả uý, Tần gia trung hưng ah.

Hàn lão gia tử kéo tay Tần lão gia tử, chân thành nói ra.

- Ha ha, đừng nhìn Hàn huynh đệ cháu trai một đoàn, nhưng so ra kém một đứa của tôi.

Tần lão gia tử cũng không biết cái gì là khiêm tốn, trực tiếp khen Tần Mục.

Hàn lão gia tử cười ha ha, nói ra:

- Có cháu rể như thế cũng đáng mừng, cháu gái đúng là có phúc.

Hai người cười to, đám bác sĩ bên cạnh vội vàng mang bình rượu bên cạnh giấu đi.

Trước khi lên phi cơ, Tần Mục đã thông tri ba tên chuyên gia và phiên dịch tới Seattle hai ngày trước. Theo trong điện thoại Tần Mục nghe được bốn người hành động không thuận lợi, đến nay vẫn không có vào được nhà của nghị viên, thậm chí ngay cả nghị viên tên gì cũng không biết.

Đây là bản chất quan liêu hại người. Tần Mục chậm rãi đi xuống phi cơ mang theo cái nhìn như vậy. Trung Quốc cởi mở nhưng mà có một ít người sẽ tụt hậu, nếu không thể học tập thật nhanh, khiến mình thích ứng với xã hội, chỉ sợ rất khó có nơi sống yên ổn. Nghĩ tới đây Tần Mục quyết định sau lễ mừng năm mới phải đi đại học truyền hình học tập.

Đám người Hồ Thu Thực cũng chờ ở bên ngoài, thấy Tần Mục hai người đi ra, trên mặt biểu hiện xấu hổ. Kỳ thật trong điện thoại bọn họ không nói một việc, đầu của Hồ Thu Thực từng bị người ta dùng súng săn chỉa vào, lúc ấy Hồ Thu Thực sợ tới mức suýt tè ra quần. Người mới năm mươi tuổi, không có trải qua kháng chiến, không có cầm qua súng, lúc ấy Hồ Thu Thực hận không thể trên mọc cánh bay ra khỏi nước Mỹ, không bao giờ tới quốc gia đáng sợ này.

Tần Mục cũng không quan tâm mấy người này xấu hổ, bắt chuyện qua loa xong đi ra khỏi đại sảnh. Hàn Tuyết Lăng giật nhẹ tay áo Tần Mục và chỉ bên cạnh.

Một bản điện tử tiếng anh có hai chữ "Tần Mục" thật lớn, mà mỹ nữ cầm bảng này hắn quen biết, chính là trợ lý tổng giám đốc đặc biệt Anna ở Los Angeles.

Tần Mục mỉm cười đi tới trước. Anna cũng nhìn thấy hắn, mang bản hiệu đưa cho một nam tử cao lớn sau lưng, lúc này tươi cười mê người, vươn bàn tay nhỏ về phía Tần Mục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.