Thanh Quan

Chương 291: Chương 291: Tới Seattle​




- Nữ nhân ngoại quốc xấu xí!

Hàn Tuyết Lăng đi theo sau lưng Tần Mục, nhỏ giọng lầm bầm, nhưng lời này Tần Mục lại nghe được. Tần Mục trì trệ, Hàn Tuyết Lăng đúng là dám nói, rốt cuộc là quân nhân không sợ trời không sợ đất.

Hai người bắt tay nhau, Tần Mục cảm giác lòng bàn tay Anna có mồ hôi, cười nói:

- Anna tiểu thư, cô hình như khẩn trương nha.

Anna liếc xéo hắn, có chút không cam lòng nói ra:

- Thái tử gia, nếu như anh gặp phải một người chỉ cần nói một câu sẽ sa thải mình, anh có khẩn trương không?

Anna nói tiếng Trung trình độ không tệ, cũng biết rõ Tần Mục trong tập đoàn Hoa Hạ dùng danh xưng thái tử gia rất thích hợp.

Tần Mục tiếp tục bảo trì nụ cười nhàn nhạt, trên gương mặt của hắn không có biểu thị vui vẻ hay tức giận, cũng không có bởi vì Anna nói câu giận mà không giận này mà bộc lộ biểu lộ của mình. Sông lưng của hắn thẳng tắp, cho dù là trước mặt của ai hắn cũng không cong lại. Con mắt của Anna dần dần hiện ra thần thái mê say, lúc này phát hiện mình đang nắm tay Tần Mục cho nên kinh hô một tiến, sau đó rút tay trở về.

Bên kia Hàn Tuyết Lăng nhẹ giọng hừ một tiếng, nghiêng đầu qua một bên giống như chẳng thèm ngó tới.

Với tư cách là trợ lý tổng giám đốc đặc biệt Anna, tự nhiên biết rõ chủ tịch quật khởi kỳ tích thế nào, nhưng nàng chưa từng nghĩ tới chủ tịch quật khởi kỳ tích như vậy là công lao của con trai nàng hiến chủ ý. Đêm qua Ông Văn Hoa bố trí nhiệm vụ cho Anna, bảo nàng từ chối tất cả xã giao cũng phải dọn ra ba ngày, thời điểm này Anna mới nhạy cảm cảm giác được Ông Văn Hoa tuyệt đối không phải quan hệ mẹ con đơn thuần với Tần Mục, nếu không cũng không thoái thác đại sinh ý ba trăm triệu đô la để đi gặp mặt Tần Mục. Kiến thức nhiều người Mỹ vì sinh kế mà lạnh lùng với người thân, ánh mắt Anna đối đãi Tần Mục càng biến hóa, thậm chí hối hận thái độ của mình ở Los Angeles với Tần Mục quá xa lạ.

Tần Mục cùng Hàn Tuyết Lăng ngồi trên xe thương vụ cỡ lớn của Anna, Hồ Thu Thực ngồi xe tải thuê đi phía trước dẫn đường. Đi vào thành phố Seattle, Tần Mục không có lựa chọn nghỉ ngơi mà trực tiếp bảo đám người Hồ Thu Thực mang mình đi bái phỏng nhà của nghị viên. Nghị viên của nước Mỹ khác với Trung Quốc, bọn họ có ghế nghị viên nhưng lại ở trong nhà uống cà phê xem báo thảnh thơi.

Bọn người Hồ Thu Thực vốn khuyên bảo Tần Mục đi nghỉ ngơi, sau đó chuẩn bị các hạng mục công việc. Tần Mục ngữ hàm thâm ý nói:

- Chúng ta có thể nghỉ ngơi, cũng không biết Vương Hải Đào có cho chúng ta thời gian nghĩ ngơi hay không.

Câu này phản bác đề nghị của bọn họ.

Anna nhìn thấy lộ tuyến xe taxi trước mặt kỳ quái, khó hiểu nói ra:

- Hình như đi tới nhà của Lạc nghị viên mà.

Tần Mục lập tức bị Anna nói hấp dẫn, hứng thú hỏi:

- Lạc nghị viên, Lạc nghị viên nào?

Anna nghiêng đầu nhìn qua Tần Mục, đôi mắt to tỏa sáng, nói cho Tần Mục nghe về Lạc nghị viên Lạc Minh Huy.

Vừa nghe cái tên Lạc Minh Huy thì trong lòng Tần Mục chấn động. Hắn chỉ nhớ rõ Lạc Minh Huy vào năm 97 trèo lên đỉnh chính đàn Seattle, nhưng mà chỉ biết như vậy thôi. Nghĩ đến ngày sau cả nhà Lạc Minh Huy ngồi máy bay hạng phổ thông đi tới Trung Quốc làm đại sứ Mỹ trú ở Trung Quốc, Tần Mục lập tức cũng suy nghĩ thái độ đối đãi với Lạc Minh Huy.

Ô tô đi quanh quẩn, rốt cục dừng ở trước một tòa nhà cổ điên. Lâu không tính lớn nhưng mà bên ngoài có mười mẫu đất cỏ, chung quanh có tường vây lưới sắt vây quanh, nhìn qua đề phòng cũng không lớn. Thế nhưng mà Tần Mục biết rõ, nếu như không được chủ nhà đồng ý mà xông vào, cho dù bị chủ nhân nổ súng bắn chết cũng không thể kêu ai, trong pháp luật nước Mỹ thì trong trường hợp này chủ nhà không chịu trách nhiệm nào cả.

Sắc mặt Hồ Thu Thực càng ngày càng khó nhìn, nếu đã tới đây thì hắn phải kiên trì đối mặt. Trong lòng của hắn tưởng tượng cảnh Tần Mục cũng giống như hắn, bị người ta cự tuyệt sau đó mưu toan xông vào.

Thế nhưng mà hành vi của Tần Mục lại vượt qua Hồ Thu Thực đoán trước, hắn và Anna đứng song song ở cửa sắt, do Anna bấm chuông thông báo. Tần Mục không có bất kỳ bộ dáng không kiên nhẫn gì cả, ngược lại quay đầu nhìn Hàn Tuyết Lăng nói ra:

- Em nhìn xem, anh ăn mặc như vậy có tính là bộ dáng làm quan hay không?

Hàn Tuyết Lăng bật cười, bộ dáng của Tần Mục áo mũ chỉnh tề. Mái tóc chảy bảy ba, trên gương mặt thanh tú mang theo chính khí, trên người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, tuy không mang giày da láng cóng nhưng bộ dáng này có thể hấp dẫn không ít thiếu nữ đấy. Hàn Tuyết Lăng nhìn qua Tần Mục bây giờ rất thanh tú. Cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, nàng duỗi bàn tay trắng như ngọc ra, chỉnh cổ áo Tần Mục, lại nhu thuạn vuốt tóc Tần Mục, rồi mới lên tiếng:

- Thuận mắt hơn nhiều.

Anna ở một bên cạnh nhìn qua, đây chính là nữ nhân bạo lực đá gãy bàn đây sao? Nàng cũng có thời điểm ôn nhu vô hạn như vậy à? Anna bi ai thở dài một tiếng, vốn cho rằng bằng vào nhan sắc của mình có thể có câu truyện tiểu thuyết thiếu gia nhân viên, nhưng không ngờ bên cạnh còn có một nữ nhân đang canh chừng, chỉ sợ nguyện vọng của mình thất bại rồi.

Đối với vị trí của mình thì Anna định vị lần nữa, chỉ cần làm việc xuất sắc, thái tử gia này không giống như người khác. Nghĩ tới đây Anna nghiêm túc nói ra:

- Tần tiên sinh, tôi nghĩ nếu như bằng năng lực của tôi không thể mang anh vào, như vậy ngàn vạn lần không nên xông vào, nếu không...

Tần Mục đứng thẳng ở cửa, phi thường hiểu nước Mỹ, nói ra:

- Nếu không cho dù chủ nhân bắn chết cũng chỉ có thể trách mình xâm nhập lãnh địa tư nhân, xâm phạm quyền tư nhân của người ta, có phải hay không?

Hồ Thu Thực ở bên cạnh nghe xong vốn hy vọng Tần Mục người trẻ tuổi lỗ mãng nhiệt huyết, không biết nặng nhẹ đùa nghịch ngạo khí, lại không nghĩ rằng Tần Mục đã sớm học bài đủ. Nghĩ tới sai lầm của mình lúc trước không xuất hiện trên người Tần Mục, sắc mặt Hồ Thu Thực càng ngày càng âm trầm, giống như cái nồi dày dán lên mặt của mình, nói:

- Nếu không tôi lên xe chờ.

Tần Mục nghiêng đầu, phát hiện sắc mặt Hồ Thu Thực không đúng, lại không nghĩ quá nhiều, vừa cười vừa nói:

- Hồ chuyên gia, đợi lát nữa đi, Lạc nghị viên đãi khchs nhân rất tốt, lại là Hoa kiều, tôi nghĩ chúng ta chắc có nhiều liên hệ đấy.

Hồ Thu Thực chỉ cảm thấy nhiệt khí từ chân xông lên tận đầu, lại có cảm giác mát lạnh, nóng lạnh luân chuyển khiến hắn không thể làm gì. Tần Mục người này rất âm ah, biết rất rõ tin tức của nghị viên, cũng biết cấm kỵ của nước Mỹ, hết lần này tới lần khác không nói câu nào, trơ mắt nhìn hắn xấu mặt, hắn phải chạy ra xa. Lòng hắn đầu suy nghĩ, trong đầu nhanh chóng hiện ra những người quen. Không phải chỉ là một phó bí thư huyện ủy sao? Sau này trở về chắc chắn phải cho hắn biết thế nào là lễ độ, đừng tưởng rằng hắn có thể sống yên ổn.

Trong lHồ Thu Thực trong lòng là nghĩ như vậy, sắc mặt giống như tìm được bài tiết địa phương, cuối cùng đem oan ức ngọn nguồn vạch trần một tầng, gật đầu nói nói:

- Vậy thì chờ các loại:đợi a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.