Thanh Quan

Chương 292: Chương 292: Giao phong lần đầu. (1)​




Qua một lát một người da đen từ bên trong đi ra ngoài, không bao lâu đi tới cửa. Hắn biến sắc, trực tiếp nhìn thấy Hồ Thu Thực, cười lạnh nói:

- Như thế nào, hôm trước bị súng dí vào đầu còn chưa sợ, hiện tại muốn ôn lại chuyện xưa sao?

Đương nhiên hắn nói là tiếng Anh, người phiên dịch nói lại mà thôi. Tần Mục hoài nghi dò xét Hồ Thu Thực một lần, thấy sắc mặt của hắn biến thành màu gan heo, nghĩ tới tình cảnh lúc này, trách không được hắn lại phản đối như vậy, thì ra đã bị súng dí vào đầu. Hắn không nói gì, gương mặt vui vẻ, ý bảo Anna nói thân phận của mình ra.

Nhìn thấy Anna đưa danh thiếp, trợ lý tổng giám đốc đặc biệt tập đoàn Hoa Hạ vô cùng rõ ràng. Tập đoàn Hoa Hạ là tập đoàn danh tiếng ở Mỹ, người da đen này tự nhiên không dám lãnh đạm, khách khí một chút quay người đi vào.

Thời điểm này Tần Mục mới quay đầu lại, trên mặt vui vẻ đột nhiên biến mất, nhìn Hồ Thu Thực nói ra:

- Hồ chuyên gia, tôi thấy anh nên ngồi trong xe đi. Chúng tôi đi bái phỏng chủ nhân, lại quay ra cùng về.

Hồ Thu Thực oán độc nhìn qua Tần Mục, cũng không nói lời nào đi ra sau, trong nội tâm đang ân càn hỏi thăm mười tám đời của Tần Mục. Ngồi vào trên xe làm hắn nhớ tới một người, lập tức con mắt sáng ngời, nhìn xuyên qua kính chắn gió, nhìn thân ảnh thẳng tắp của Tần Mục đi vào trong nhà và cười lạnh, hận không thể lập tức trở lại trong nước, nhìn thấy cảnh Tần Mục như chó vẩy đuôi mừng chủ với mình.

Quản gia da đen lúc mời Anna tiểu thư, Tần Mục tiên sinh cùng đồng bạn của Tần Mục đi vào trong nhà. Tần Mục ba người đi vào cửa thì hai chuyên gia và phiên dịch cũng đi theo, Tần Mục quay đầu nói ra:

- Chu phiên dịch, Seattle là thành thị công nghiệp trọng yếu của nước Mỹ, có lẽ anh nên mang theo các chuyên gia đi xem xét đi.

Hắn nói những lời này rõ ràng cũng chỉ dùng tiếng Anh mà thôi, đột nhiên phiên dịch phát hiện nếu như không biết thân phận của Tần Mục, hắn nghe Tần Mục nói chuyện còn tưởng rằng Tần Mục là Hoa kiều sinh sống trên đất Mỹ. Nhìn quản gia da đen bộ dáng cự người ngàn dặm, phiên dịch ngượng ngập chê cười cáo biệt Tần Mục.

Đợi đến lúc Tần Mục ba người rời đi, ba chuyên gia chụm đầu nói với nhua, cảm thấy Tần Mục không xem ai ra gì. Bọn họ đều là chuyên gia đàm phá kinh tế trực thuộc Tỉnh ủy, Tần Mục cứ vậy ném bọn họ ra ngoài cửa, rõ ràng không đặt tỉnh ủy vào mắt, với mệnh lệnh của Tỉnh ủy chẳng thèm để ý. Một phó bí thư huyện ủy nho nhỏ không ngờ coi trời bằng vung, lập tức khiến ba tên chuyên gia sinh lòng trả thù Tần Mục. Nhất là Hồ Thu Thực, hắn vừa nói suy nghĩ trong lòng ra đã được mấy tên chuyên gia khác tán thành.

Chu phiên dịch là du học sinh của thập niên 80, trình độ tiếng Anh xem như không tệ. Hắn nghe ba tên chuyên gia thảo luận, trong ánh mắt thần quang lóe lên sau đó trầm lặng xuống, giống như không nghe được ba người này nói chuyện, hút thuốc đi ra ngoài.

Hồ Thu Thực cười nói:

- Tiểu Chu rất cơ linh, cũng sợ phiền phức.

Bên này ba người tiếp tục thảo luận làm thế nào hãm hại Tần Mục và kéo Tần Mục xuống đài, bên kia Tần Mục đã đi vào một phòng khách. Từ khi tiến vào phòng ốc thì Tần Mục liền phát hiện Lạc Minh Huy có tác phong sinh hoạt mộc mạc. Dựa theo thế lực của hắn bây giờ thì phòng ốc sang trọng cũng không có gì, thế nhưng mà căn phòng này này nhìn từ bên ngoài tràn ngập khí tức phản phác quy chân, mang theo hương vị tự nhiên.

Người quản gia da đen bày tư thế mời, Hàn Tuyết Lăng vừa mới muốn ngồi đã bị Tần Mục ho khan ngăn cản, vừa cười vừa nói:

- Xem tập quán sinh hoạt của Llạc nghị viên thì rất có phong thái cổ xưa, khoan thai thấu núi ôm ấp tình cảm, càng dùng khí thế luạn anh hùng, nếu chủ nhân còn chưa nhập tọa, chúng ta tự nhiên không dám ngồi trước.

Những lời này nói tiếng Trung, ba người khác nghe mờ mịt, trừng to mắt nhìn qua Tần Mục. Thời điểm này bên ngoài có một âm thanh nhỏ vang lên, một nam tử chừng ba mươi mang kính, khí chất phong nhã đi vào.

Người này này nhìn Tần Mục, lập tức sinh ra cảm giác tương tích. Tần Mục duỗi tay phải mang theo nụ cười vui vẻ chân thành, nói ra:

- Lạc nghị viên, tôi là Tần Mục, tỉnh Bắc Liêu thành phố Đằng Long huyện Lan Trữ, là phó bí thư huyện ủy.

Giới thiệu mình bản thân là dùng Trung tự thuật, sau đó Tần Mục nhìn qua Anna.

Tuy Anna trên thương trường chỉ kính trọng Ông Văn Hoa, nhưng mà cũng hiểu Tần Mục dùng tiếng Anh phi thường tốt nhưng lại dùng tiếng Trung, nàng đang định phiên dịch thì Lạc Minh Huy cười khoát khoát tay, dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn:

- Tần tiên sinh, chúng ta gặp riêng, không phải gặp chính thức.

Bắt tay Lạc Minh Huy, Tần Mục có thể cảm thụ Lạc Minh Huy tăng khí lực lớn. Sau khi Lạc Minh Huy nói xong thì lực này biến mất không còn, liền cười dùng tiếng Anh nói ra:

- Rốt cuộc có phải gặp riêng hay không còn phải xem tâm của Lạc nghị viên, tiến vào thị trường Trung Quốc là sách lược kinh tế của Mỹ.

Thập niên 90, kinh tế Mỹ trọng tâm cũng không còn ở bên đại lúc này, mà là đặt vào Châu Á và Đông Nam Á, dùng lý luận của đám học giả khi đó thì thị trường Trung Quốc là cực lớn, cũng nguy hiểm, Mỹ muốn ít đi một địch nhân tranh giành bá quyền toàn cầu. Tần Mục nói những lời này không phải nói cho có, mà là trực tiếp đâm vào sách lược ngầm hiểu lẫn nhau của nước Mỹ.

Tinh quang trong mắt Lạc Minh Huy lóe lên, từ khi vừa gặp mặt, Tần Mục đã cho hắn cảm giác không tốt sâu sắc. Hắn hiện tại suy nghĩ một chút, cười nói:

- Từ xưa Tào Tháo và Lưu Bị nấu rượu luận anh hùng, tuy ta sinh ra ở nước Mỹ, nhưng mà vẫn mê say đoạn lịch sử này. Không bằng...

Hắn không còn lời gì để nói, ánh mắt đặt lên bàn cơm.

Tần Mục mỉm cười, trên gương mặt trẻ tuổi tươi cười. Lạc Minh Huy tại nước Mỹ cũng bị văn hóa Mỹ ảnh hưởng, mưu toan dùng ví von này bẫy rập trogn lời nói với Tần Mục. Tần Mục tự nhiên sẽ không mắc lừa, nói ra:

- Lạc nghị viên, chúng ta đang giao tình dân gian, không dính chính đàn, nếu không thông điệp của chúng ta sẽ đưa lên cho nhan viên ngoại giao đấy.

Tần Mục quan sát Lạc Minh Huy, Lạc Minh Huy cũng quan sát Tần Mục. Tần Mục biết rõ Lạc Minh Huy đã xác định vững chắc đạt thành quan hệ với Vương Hải Đào, có thể cho Hàn Tuyết Lăng đi vào biệt thự này, đơn thuần bởi vì Hàn Tuyết Lăng xinh đẹp không phải là lý do, có lẽ trong nơi hẻo lánh Vương Hải Đào đang yên lặng quan sát đoàn người. Lạc Minh Huy cũng cảm giác Tần Mục tuy tuổi còn trẻ, nhưng tuyệt đối là người lòng dạ thâm sâu, nếu không một câu không bằng "Nấu rượu luận anh hùng ", Tần Mục căn bản không cần xoắn xuýt như vậy.

Lạc Minh Huy cười ha hả, kéo tay Tần Mục qua bên bàn ăn, đồng thời mời hai nữ phu nhân xinh đẹp vào vị trí. sau khi mọi người ngồi xuống, quản gia da đen búng tay và người hầu bưng một cái khay một mét đi qua.

Tần Mục cười nói:

- Không nghĩ tới vừa tới Seattle lại được Lạc nghị viên mời ăn cơm, tôi cũng không khách khí, vừa vặn mấy ngày nay cũng không có ăn được, tôi không khách khí đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.