Thanh Quan

Chương 293: Chương 293: Giao phong lần đầu. (2)​




Lạc Minh Huy sững sờ, Tần Mục nói những lời này không giống quan viên đi sứ ngoại giao, quả thực là lão nông từ nông thôn đi ra. Trong đó còn ần chứa sát cơ, phản quan sát mới được.

Anna cùng Hàn Tuyết Lăng không ngờ Tần Mục nói ra những lời này, Anna ho khan một tiếng, khiến Tần Mục cùng Lạc Minh Huy đồng thời đưa mắt nhìn sang, dẫn tới Anna cười xấu hổ, bối rối giải thích:

- Mấy ngày nay có chút mạo muội, thật xin lỗi.

Tần Mục cùng Lạc Minh Huy nhìn nhau, đồng thời cười rộ lên, những nữ nhân khó hiểu đã xảy ra cái gì, đồng đều cảm thán người trong chính đàn cao thâm mạt trắc, các nàng chỉ là phụ gia mà thôi.

Người hầu bưng khay tới, sau đó mở nắp khay ra, nơi nóng hiện ra trước mặt mọi người.

Ánh mắt Tần Mục dừng lại một chút, may mắn gặp dịp có bữa cơm, xem xấu hổ không có đơn giản như vậy, Lạc Minh Huy rõ ràng đã biết hành tung của mọi người, bữa cơm này chỉ sợ đã sớm chuẩn bị tốt rồi.

Tần Mục tay trái cầm lấy dao ăn, nhìn qua Lạc Minh Huy cười nói:

- Lạc nghị viên, xem ra ngài rất ưa thích tiểu thuyết của Trung Quốc nhỉ?

Lạc Minh Huy gật gật đầu, cũng cười nói:

- Tại sao thấy được?

Tần Mục đứng lên, thoạt nhìn phi thường không ổn trọng, nhưng mà trong mắt của Lạc Minh Huy lại phi thường hàm xúc thú vị, giống như Tần Mục chính là bạn đại học vậy, tràn ngập thân mật theo kiểu nước Mỹ. Tần Mục dùng dao chỉa vào heo sữa quay, cười nói:

- Sao tôi có cảm giác như Dương Tử Vinh tiến vào uy hổ sơn a?

Lạc Minh Huy lại cười rộ lên, lúc này vô cùng thoải mái, không có một chút làm ra vẻ. Hắn chỉ Tần Mục cười nói:

- Tần tiên sinh, chẳng lẽ tôi là Điêu sơn sao?

Tần Mục dùng dao ăn đặt vào đuôi heo sữa, cắt bỏ đuôi, đặt ở trong mâm của Lạc Minh Huy, như có suy nghĩ nói ra:

- Gió ở Điêu sơn rất độc, Lạc nghị viên không nên xen vào. Nhưng mà trước mặt lão cửu Dương Tử Vinh lại có thể bắt ngươi xuống đấy.

Lạc Minh Huy thâm thúy nhìn qua Tần Mục, Tần Mục giống như không biết, mà là tiếp tục cầm dao ăn cắt hai khối thịt chân sau cho Anna cùng Hàn Tuyết Lăng, bản thân mình cắt cái mũi heo.

Cái mũi, cái đuôi! Hàn Tuyết Lăng nhìn qua Tần Mục với đôi mắt vụt sáng. Ngụ ý trong đó thật bí hiểm, nàng càng nhìn Tần Mục càng cảm thấy hắn thần bí, giống như bất cứ chuyện gì trong mắt của hắn đều không đáng giá nhắc tới, đều có thể giải quyết dễ dàng.

Hàn Tuyết Lăng không hiểu, Anna càng không hiểu, Tần Mục bí hiểm chỉ có Lạc Minh Huy xem hiểu, cũng chỉ có Lạc Minh Huy mới nhắm nuốt được hương vị bên trong.

Được xem là nhân tài chính trị của Seattle, Lạc Minh Huy cầm dao nĩa nhìn chằm chằm vào đuôi heo trước mặt không nhúc nhích, giống như đang suy nghĩ có lẽ nên xuất đao thế nào. Tần Mục mỉm cười duỗi tay trái ra cười nói:

- Khách theo chủ, Lạc nghị viên, không biết tôi có thể mượn đồ ăn kính phật, ngài thoả mãn hay không?

Nói xong Tần Mục đứng lên cắt cái mũi heo xuống, dùng nĩa xuyên qua nhìn Lạc Minh Huy.

Lạc Minh Huy suy nghĩ ngàn vạn, hôm nay hắn tại Seattle tuy được công nhận có có chút tài năng, nhưng mà chính đàn nước Mỹ sau lưng đều có tập đoàn kinh tế lớn ủng hộ, cho dù có năng lực cũng chỉ làm áo cưới cho người khác. Nhưng mà Tần Mục mang hy vọng cho hắn, có thể cho hắn thời gian và tinh lực thấp nhất nhận được ủng hộ của một tập đoàn lớn ủng hộ, thậm chí còn có khả năng đạt được thừa nhận. Chỉ cần hắn lựa chọn chính xác, hoàn toàn có hi vọng tham gia tranh cử thị trưởng kế tiếp.

Nhưng mà làm vậy lại vi phạm hiệp nghị với Vương Hải Đào, chuyện này không phải phong cách làm việc của Lạc Minh Huy. Tuy Vương Hải Đào không phải bạn của hắn, nhưng mà giữa hai người đúng là có quan hệ lợi ích.

Lựa chọn như thế nào? Lạc Minh Huy do dự bất định.

Khó xử! Loại cảm giác này làm cho Lạc Minh Huy phi thường khó chịu. Vốn hắn cho rằng quan viên Trung Quốc sau khi đi tới Mỹ thì khẳng định phải quán triệt tư tưởng nho gia. Khoản tiền năm ngàn tám trăm vạn với chính phủ Trung Quốc chẳng là gì, một khi Vương Hải Đào xin tị nạn chính trị thì đó không phải là người địa phương Trung Quốc có thể giải quyết được, mà sẽ dính dấp tới chính sách ngoại giao quốc gia. Sau khi phá băng trong quan hệ với Mỹ không lâu, nhiều phương diện tiếp xúc hòa hợp và đang thời kỳ trăng mật. Lúc này nếu xuất hiện ảnh hưởng mặt trái gì đó nhất định sẽ làm cho bước chân hợp tác chậm lại, đây là một điểm sai lầm với Lạc Minh Huy có quan niệm "Trung Quốc là thị trường lớn của Mỹ", là không dễ dàng tha thứ. Vì thế hắn cũng khuyên bảo Vương Hải Đào, hy vọng Vương Hải Đào có thể vững vàng, trong khi chờ đợi quốc gia phái nhân viên quan trọng tới thương nghị chuyện này.

Vương Hải Đào trốn đi lần này cũng có ý định của hắn. Chủ tịch huyện Hà Trường Minh bị bắt, trưởng cục công an Viên Giải Phóng xuống ngựa với Vương Hải Đào mà nói không phải tin tức tốt, bọn họ đều có dây mơ rễ má với nhau. Mà Trần Đông Thăng được năng lên vị trí chủ tịch huyện, rốt cuộc là ai ở sau lưng xuất lực thì không phải Trần Đông Thăng là nhân vật nhỏ có thể biết được, nhưng Vương Hải Đào mấy lần mời Trần Đông Thăng đi ra họp gặp, đều bị Trần Đông Thăng dùng lý do vừa thăng chức phải làm quen với công việc từ chối. Chuyện này càng khiến Vương Hải Đào suy nghĩ sâu trong đó, hắn không có kết cục tốt. Hắn cảm giác mình giống như mù đi đêm, thời điểm trong huyện thu thuế công trình thì hắn bị đẩy ra, giống như tất cả nước tiểu đều hất lên người của hắn, mà chờ hắn lâm vào khốn cục thì có không ít người bỏ đá xuống giếng.

Vương Hải Đào nhúng tay vào không ít chuyện, bờ mông của hắn không sạch sẽ, một khi dấu vết của hắn bị người ta bắt được, hắn chắc chắn sẽ bị bắt. Thế nhưng mà cho dù hắn bị bắt cũng không dám khai thêm người nào khác ra, hắn còn có vợ con, vì vậy Vương Hải Đào có bị đánh gãy răng cũng phải nuốt răng vào bụng. Hắn cho dù tâm trí xảo trá, những ngày này vẫn bộ dáng dương dương đắc ý cho người khác thấy, thậm chí còn dự hợp báo cáo công tác trọng yếu, kỳ thật hắn đã sớm lặng lẽ di dời tài sản, sau khi chuyển đi không sai biệt lắm, lặng yên dùng danh nghĩa xuất ngoại khảo sát rời khỏi Trung Quốc.

Hắn đi tới đây dị quốc tha hương, giống như lục bình không rễ, cuối cùng nhất nhớ tới thời điểm xuất ngoại lúc trước, nghe nói qua Seattle có một nghị viên là Hoa kiều, chính đàn nước Mỹ không có chuyện gì giấu được, vì vậy, hắn mang tâm tình kính sợ xin giúp đỡ Lạc Minh Huy, hy vọng đạt được che chở nhất định.

Người không vì mình trời tru đất diệt, mỗi người đều có tính toán nhỏ nhặt của mình, mỗi người cũng xuất phát từ lợi ích bản thân.

Về sau Vương Hải Đào thông tri với bạn của mình trong huyện Lan Trữ, thị ủy phái Tần Mục đi tới nước Mỹ. Đối với Tần Mục, Vương Hải Đào vừa yêu vừa hận. Nói hận Tần Mục đó là bởi vì một màn trong bệnh viện, Tần Mục đến Lan Trữ cường thế xuất kích gây ra động tĩnh lớn, nhưng ai cũng không biết hắn lặng lẽ tính toán ai; nói ưa thích Tần Mục đó là vì Tần Mục giảng đạo lý, không nghiêm trọng tác phong quan liêu, khác với những người có tư tưởng khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.