Thanh Quan

Chương 294: Chương 294: Thăm dò lẫn nhau​




Người này cân nhắc nhiều lắm cũng rất chu toàn, huống hồ còn có quân đội hộ tống. Cho dù như thế nào thì người trẻ tuổi Tần Mục kia Vương Hải Đào chưa quen thuộc, bởi vì chưa quen thuộc nên hắn mới không cần đi phỏng đoán tính tình của Tần Mục, có một số việc là không thể bàn.

Kỳ thật Tần Mục đến Los Angeles, Lạc Minh Huy cùng Vương Hải Đào đã biết hành tung của hứn, cũng biết bọn người Tần Mục bị bắt ở cục cảnh sát. Nhưng mà cho dù Lạc Minh Huy là lão hồ ly, mà Vương Hải Đào không ngờ Tần Mục lại hóa giải chuyện này trong vô hình, nếu như hí kịch này cũng giải quyết hoàn mỹ thì chắng có gì làm khó Tần Mục cả, quan hệ chiến lược của Lạc Minh Huy cùng Vương Hải Đào đã xuất hiện vết rách nho nỏ, cho dù vết rách này không có người nào phát giác.

Thăm dò với Tần Mục đây là chủ ý của Vương Hải Đào. Mỗi người đều có tính cách của mình, ngươi có thể đi bắt chước phương thức và phương pháp xử lý của người khác, nhưng mà đối mặt với thứ không biết thường thường sẽ bạo lộ ra tất cả.

Dùng heo sữa quay, đây là ý tứ rất chính xác của Lạc Minh Huy, làm cho Tần Mục biết rõ trẻ tuổi không phải lý do, càng trẻ tuổi càng dễ dàng biến thành bành trái ngon của người khác. Thế nhưng mà hắn không ngờ hắn tự nhận thủ pháp xảo diệu, nhưng mà lại bị người ta nhìn thấu.

Cái đuôi, đây là nơi không có thịt, chỉ có toàn cơ và xương. Tần Mục trực tiếp đưa cái đuôi này cho Lạc Minh Huy, nói cho hắn biết mình cái gì cũng không có, chỉ có một trái tim hồng mà thôi, lần này tới nước Mỹ không đạt mục đích hắn không quay về. Nhưng là Tần Mục không có chờ Lạc Minh Huy làm quyết định, như vậy là quá mức hùng hổ dọa người. Hắn lại dùng phương pháp khác nói cho Lạc Minh Huy chúng ta có thể làm bạn, mà không phải cừu nhân.

Thời điểm hai chạy trốn là dùng sức hai chân sau, hai khối thịt chân sau lại đưa cho Anna cùng Hàn Tuyết Lăng, không thể nghi ngờ là Tần Mục đã tỏ thái độ. Chỉ cần Lạc Minh Huy lựa chọn chính xác, tập đoàn Hoa Hạ ở Mỹ có chút quan hệ với quân đội Trung Quốc, tất nhiên sẽ trở thành trợ lực ẩn hình của Lạc Minh Huy trên chính đàn, Lạc Minh Huy hắn không dám khinh thường thế lực này.

Nan đề, thật sự là nan đề. Lạc Minh Huy chậm rãi đặt dao và nĩa xuống, hai tay giao nhau chống cằm, ánh mắt sáng ngời nhìn qua Tần Mục. Tần Mục lặng yên tươi cười, hắn kéo ghế ngồi xuống. Đúng lúc này quản gia da đen cầm một khăn tay trắng mang một chai rượu đỏ tươi. Tần Mục bưng chén lên, đưa về phía Lạc Minh Huy có ý mời.

Lạc Minh Huy thả lỏng tảng đá trong lòng. Tục ngữ có câu rượu trước chuyện sau. Tần Mục đã nói rõ tin tức cho Lạc Minh Huy rồi, ước nguyện ban đầu của hắn không thay đổi, phàm là chuyện gì cũng có thể bàn, có thể ngồi xuống nói chuyện với nhau, chỉ cần mọi người có thành ý có lòng thành, không gì không thể đồng ý.

Lạc Minh Huy cầm ly lên, nhìn Tần Mục cười nói:

- Tần tiên sinh, anh hùng xuất thiếu niên. Tỉnh Bắc Liêu thời kỳ kháng chiến có Tần lão tiên sinh, hiện tại thời kỳ hòa bình lại có tiểu Tần tiên sinh, quả nhiên là... Ha ha.

Lạc Minh Huy còn chưa nói hết đã cầm ly rượu đỏ lên uống. Trên mặt Tần Mục tươi cười, trong nội tâm cũng có chút bốc lên. Lạc Minh Huy mặc dù không biết quan hệ của mình và Tần lão gia tử, nhưng bao nhiêu cũng suy đoán một ít, nếu không cũng không nói ra vào lúc này.

Hình thức qua đi, Tần Mục nói cho Lạc Minh Huy mình ở nước Mỹ ngây ngốc mấy ngày, muốn nhìn phong tình và cảnh đẹp của nước Mỹ, Lạc Minh Huy đã biết rõ đây là Tần Mục cho hắn cơ hội quyết định. Hắn cũng cân nhắc qua quả quyết cự tuyệt Tần Mục đề nghị, tiễn hắn ra ngoài cửa, nhưng như vậy cũng bẻ gãy tập đoàn Hoa Hạ lớn đưa chìa cành ô liu cho mình. Nhìn thấy Tần Mục cùng Anna nói chuyện với nhau, chỉ cần là người có đầu óc sẽ biết Tần Mục chiếm cứ địa vị chủ đạo, cũng khiến hắn suy nghĩ nhiều.

Đợi đến lúc Tần Mục ba người đi rồi, nhìn qua cái đuôi heo và hai chân heo sữa thiếu một khối thịt, đột nhiên Lạc Minh Huy phát hiện lần này nói chuyện Tần Mục đúng là chiếm cứ vị trí chủ đạo, mình vẫn đi theo mạch suy nghĩ của Tần Mục. Tần Mục trước đã bảo hắn lựa chọn, lại ném cho hắn cái bánh lớn, sau đó biểu lộ sẽ ở nước Mỹ mấy ngày, cả lúc nói chuyện đều là Tần Mục nói trước tiên, mà chính mình chỉ trả lời Tần Mục là có hay không, từ đầu tới đuôi đều không đưa ra ý kiến của mình, cũng không có một lần chiếm cứ thượng phong.

Trên trán của hắn đổ mồ hôi lạnh, khi nào Trung Quốc xuất hiện nhân vật như thế? Xem Tần Mục tuổi còn trẻ, nói chuyện vô cùng cay độc, giống như hắn trà trộn chính đàn hai đời. Lạc Minh Huy đang suy nghĩ kiếp sống chính trị của mình sẽ đi tới đâu?

Thời điểm Vương Hải Đào sắc mặt bình tĩnh chậm rãi đi vào nhà ăn, nhìn thấy sắc mặt âm tình bất định của Lạc Minh Huy, thở dài nói ra:

- Tôi đã sớm nói qua rồi, Tần Mục người này rất lão luyện, cũng rất có thực lực.

Lạc Minh Huy lắc đầu, lại gật gật đầu, chậm rãi nói:

- Là người thì có nhược điểm, tôi muốn biết nhược điểm của hắn là gì. Chủ yếu bị chúng ta bắt lấy, thẻ đánh bạc sẽ nhiều một ít. Vương, anh phải biết anh ta cho tôi rất lớn.

Vương Hải Đào bất đắc dĩ cười khổ nói:

- Tôi biết rõ. Hiện tại tôi chỉ là hy vọng hắn yêu cầu không nên quá ác, nếu không thì chỉ sợ anh sẽ...

Hắn tự nhiên không có nói toàn bộ ra, hắn tại nước Mỹ chính là nhờ vào Lạc Minh Huy, Tần Mục cho Lạc Minh Huy cái bánh quá lớn, cũng biết Lạc Minh Huy đang mâu thuẫn trong tâm lý. Nếu như hắn lộ ra ý rời đi, chỉ sợ Lạc Minh Huy sẽ không tiếc dùng thủ đoạn giam lỏng mình, sau đó đi bàn điều kiện với Tần Mục.

- Vương, cho dù như thế nào tôi cũng sẽ không cho anh quay về đó.

Lạc Minh Huy nghiêm túc nói ra, làm chính khách nước Mỹ thì không cần nói dối.

Vương Hải Đào nhún nhún vai, đứa con Vương Bình đã được hắn đưa tới Thụy Sĩ, hắn một lão già khọm khẹm còn gì phải sợ?

Đi ra khỏi biệt thự của Lạc Minh Huy, Tần Mục quay đầu lại nhìn ra xa một cái, khóe môi nhếch lên tươi cười bình tĩnh. Mỗi người đều có quyền lợi lựa chọn địch nhân cùng bằng hữu, hắn tự nhiên không thể bắt buộc. Huống chi đây là nước Mỹ, không chiến mà khuất phục người chính là lựa chọn tốt nhất.

Lái xe chạy tới sau lưng Anna và thấp giọng nói vài lời. Trên mặt Anna hiện ra biểu lộ buồn cười, nhìn qua Tần Mục và dùng ngữ điệu khó hiểu, nói:

- Tần tiên sinh, tôi muốn báo cho anh một tin tức bất hạnh.

Tần Mục có chút khoát tay, sau đó chắp tay sau lưng, cười nói:

- Tôi có mấy ngày rãnh rỗi. Anna tiểu thư, không nên nói những chuyện không vui, Seattle có thứ gì tốt nên mang chúng tôi đi xem đi.

Anna nhún nhún vai, chỉ vào khoảng đất trống, nghi hoặc nói ra:

- Cấp dưới của anh không có trải qua cho phép của anh đã rời đi, chẳng lẽ anh không giận chút nào sao? Hoặc là bắt bọn họ về?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.