Thanh Quan

Chương 222: Chương 222: Tần Mục hộc máu. (1)​




Ở bên này Tần Mục nóng ruột mang theo Cừu đại thẩm chạy thẳng tới bệnh viện, cùng Quý Chí Cương dìu người đi vào phòng cấp cứu. Trải qua kiểm tra, cũng may Kim Hi Nhi chạy xe tốc độ không nhanh, Cừu đại thẩm chỉ bị té ngã nên chân trầy xướt, chỉ cần nằm viện quan sát vài ngày sẽ không còn chuyện gì.

Tần Mục thở phào một hơi, cho Quý Chí Cương đi làm việc của hắn, sau đó chạy đi giúp Cừu đại thẩm làm thủ tục nhập viện, cuối cùng mới gọi điện thoại tới Dược Mã hương báo cho Cừu Tiểu Thiền.

Cừu Tiểu Thiền không nghĩ tới Tần Mục sẽ gọi điện thoại cho nàng, vừa nghe nói mẹ mình bị xe đụng phải, lập tức la hoảng lên, nhờ Tần Mục hỗ trợ chiếu cố một chút nàng sẽ lập tức chạy tới.

Từ Dược Mã hương đến thị trấn ít nhất cũng hơn một giờ, Tần Mục cũng không có việc gì quan trọng nên xoay người đi về hướng phòng bệnh.

- Bác gái, xin yên tâm, bác chỉ bị thương ngoài da, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe lại.

Một thanh âm quen thuộc truyền ra, Tần Mục không dám tin dừng bước, nhìn người đang đứng bên cạnh giường đưa lưng về phía hắn. Từ phía sau nhìn tới, chiếc áo dài bác sĩ rộng rãi mặc trên người nàng càng có vẻ phiêu đãng, dáng người càng thêm nhỏ xinh uyển chuyển.

- Nếu không có việc gì thì tôi ra viện vậy, nơi này chi tiêu quá nhiều tiền.

Cừu đại thẩm nói chuyện rất thật tình, ngay mặt bác sĩ cũng dám nói ra lời như thế.

Nữ bác sĩ bật cười, thanh âm vẫn linh hoạt kỳ ảo như trước, mang theo chút khàn khàn mê người, nàng hỏi:

- Bác gái, thân nhân của bác đâu? Xảy ra chuyện lớn như vậy vì sao họ không ở đây?

Vừa nhắc tới người thân, Cừu đại thẩm lập tức nhắc nhở, bắt đầu khen ngợi Tần Mục là người rất tốt, nói Tần Mục luôn vì nhân dân suy nghĩ, làm sao trách mắng cô gái thoạt nhìn rất xinh đẹp kia, làm sao đưa mình vào bệnh viện, hoàn toàn không phát hiện khi nữ bác sĩ nghe nhắc tới hai chữ “Tần Mục” thì sắc mặt bắt đầu thay đổi, hiện lên biểu tình ai oán thê lương.

Thật vất vả đợi Cừu đại thẩm nói xong, nữ bác sĩ thở dốc vài hơi, nỗ lực khống chế tâm tình của mình, dùng thanh âm có chút run rẩy hỏi:

- Người ấy đâu?

Cừu đại thẩm ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Tần Mục đứng ngoài cửa cười khổ, chỉ tay về phía hắn.

Tần Mục bất đắc dĩ nhún vai, chậm rãi đi vào. Nghe được thanh âm tiếng giày da càng ngày càng gần, Bạch Nhược Hàm đột nhiên quay đầu lại, thanh niên luôn dây dưa trong giấc mộng của nàng mỗi đêm khuya, trên gương mặt thanh tú hiện lên ý cười như có như không, khí tức non nớt đã không còn lại bao nhiêu dấu vết.

- Đã lâu không gặp.

Thanh âm Tần Mục mang theo nỗi vui sướng cùng tiếc nuối khi gặp lại.

- Đã…đã lâu không gặp.

Bạch Nhược Hàm không biết mình làm sao nói ra những lời này, chỉ cảm thấy cả người vô lực, xấp văn kiện ca bệnh trên tay rơi xuống mặt đất.

Hầu Cửu Châu chấm dứt cuộc điện thoại, khóe môi âm trầm chậm rãi nhếch lên. Theo tâm tình thoải mái dần dần lộ ra ý cười thật rõ ràng, cố nén cánh tay run rẩy, bưng chén trà chậm rãi thổi thổi lá trà bên trên, lại chậm rãi uống một hớp, đi tới phòng của bí thư huyện ủy Lưu Công Thành.

Lúc này Lưu Công Thành cũng có chút vò đầu. Năng lực của Tần Mục thật tốt, dụng ý không sai, nhưng tính nguyên tắc trong cách làm việc quá mạnh mẽ. Nếu xí nghiệp Tam Tinh dùng tiền tài bức người, tiểu công chúa ở trong nhà lại được sủng ái vô cùng, nói không chuẩn xí nghiệp Tam Tinh sẽ làm ra trò gì thiêu thân.

Lúc này Hầu Cửu Châu chậm rãi gõ cửa đi vào, Lưu Công Thành liền biết hắn muốn gây khó khăn cho mình. Hầu Cửu Châu lớn hơn Lưu Công Thành vài tuổi, nhưng lòng dạ tham lợi cùng trả thù lại nặng, Lưu Công Thành đã sớm hiểu rõ ràng. Gương mặt hắn vẫn tỉnh bơ, ngược lại còn lộ vẻ tươi cười vươn tay ý bảo Hầu Cửu Châu ngồi xuống ghế đối diện.

Hầu Cửu Châu gật gật đầu, hắn cảm giác Lưu Công Thành chủ động đưa tay mời là biểu hiện của một loại yếu thế. Hắn chậm rãi ngồi xuống sô pha, bưng chén trà đặt bên miệng, chậm rì rì thổi thổi lá trà, trong lòng suy tính nên làm sao nhắc tới đề tài kia.

Lúc này điện thoại Lưu Công Thành vang lên, là trên thành phố gọi xuống. Tin tức Kim Hi Nhi bị công an giao thông giam giữ đã rơi lên thành phố, lãnh đạo thành phố phi thường chú ý, sau khi biết được tình huống lập tức gọi điện thoại cho Lưu Công Thành, để cho hắn nhất định phải đích thân đến hiện trường, nhất định phải cấp cho xí nghiệp Tam Tinh câu trả lời thuyết phục.

Điện thoại là Hầu phó bí thư gọi tới, Lưu Công Thành không chút dấu vết liếc mắt nhìn Hầu Cửu Châu, phát hiện hắn đang cầm chén trà ngẩn người, giống như cuộc điện thoại kia không hề có chút quan hệ gì tới hắn. Lưu Công Thành cúp điện thoại nhíu mày, đang định nói chuyện lại thêm một cuộc điện thoại gọi tới.

Nghe mười mấy cuộc điện thoại, cả tiếng đồng hồ Lưu Công Thành vẫn luôn giằng co với điện thoại. Chén trà của Hầu Cửu Châu không giảm bao nhiêu, nhưng đã lạnh, hắn vẫn giả vờ giả vịt thổi lá trà.

- Lưu bí thư, vấn đề này thật sự nghiêm trọng.

Đợi khi Lưu Công Thành rốt cục có thời gian ngồi đối diện với mình, Hầu Cửu Châu liền dùng thanh âm bình tĩnh phát biểu cách nhìn của bản thân:

- Đồng chí Tần Mục rõ ràng là vô nguyên tắc vô kỷ luật, khách thương quan trọng bao nhiêu, có thể dễ dàng đắc tội sao?

Lưu Công Thành không tỏ thái độ, chỉ châm điếu thuốc. Bình thường hắn rất ít hút thuốc, chỉ khi nào trong lòng có chuyện buồn bực mới làm như vậy. Hai người làm việc chung một thời gian, Hầu Cửu Châu cũng mò được tính cách này của hắn, bưng bưng chén trà làm bộ như muốn uống, trong miệng lại nói:

- Lưu bí thư, nên ngừng không ngừng, tất sẽ chịu rối loạn.

Những lời này không phải trình độ Hầu Cửu Châu nói ra được, tất cả đều do Hầu phó bí thư đứng sau lưng chỉ điểm. Đầu tư là trong tỉnh truyền lệnh xuống, cũng không biết bên kia tồn tâm tư gì, không ai đăng báo, đây gọi là giấu diếm trên mà không giấu dưới. Lần này sự kiện Tần Mục mạnh mẽ giam giữ thiên kim xí nghiệp nước ngoài, nếu truyền đi ra ở trên thế giới sẽ tạo thành ảnh hưởng rất xấu, cho nên thành phố Thanh Thủy đã mời tham dự hội nghị khẩn cấp, quyết định đem sự tình áp chế trong phạm vi nhất định.

Hầu phó bí thư dặn Hầu Cửu Châu, ngàn vạn lần đừng làm chim đầu đàn, cho dù muốn bắn người cũng phải giao cho Lưu Công Thành, ý tứ bên trong không cần nói cũng biết, nghĩa là nếu Hầu phó bí thư không nắm chắc mười phần sẽ không dễ dàng ra tay.

Trong lòng Lưu Công Thành đang suy nghĩ không phải là chuyện này. Mấy ngày trước hắn gọi điện thoại báo cáo công tác cho lãnh đạo trong tỉnh, phó chủ tịch tỉnh ngẫu nhiên nói một câu, năng lượng của Tần Mục không nhỏ, hắn lập tức lưu tâm. Năng lượng không nhỏ ở trong quan trường hương vị thâm sâu mười phần, hắn nhất định phải để ý mà suy nghĩ. Thành ủy Thanh Thủy gấp gáp cần mình đến hiện trường xem xét rồi lập tức giải quyết, Hầu Cửu Châu lại cứ trành ở nơi này, hắn không có cơ hội gọi điện thoại cho phó chủ tịch tỉnh, tự nhiên liên tưởng tới Hầu Cửu Châu bề ngoài như suy nghĩ cho mình, kỳ thật trong lời nói tồn tại vài cạm bẫy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.