Thanh Quan

Chương 223: Chương 223: Tần Mục hộc máu. (2)​




Thừa dịp cơ hội châm thuốc lá, tâm tư Lưu Công Thành xoay chuyển, thở dài nói:

- Hôm nay tôi tiếp đãi quần chúng kêu oan, chuyện của nhân dân chính là đại sự, cho dù trời sập xuống tôi cũng phải đi tiếp đãi. Như vậy đi, Hầu chủ tịch, anh đi hỏi tình huống cụ thể một chút, viết một phần văn bản báo cáo nhanh cho tôi.

Hầu Cửu Châu khựng lại, trên gương mặt của Lưu Công Thành không hề có chút vẻ tươi cười vì đã thực hiện được thủ đoạn gì đó, ngược lại vội vàng nhìn đồng hồ trên tay, đứng lên đi tới bên người Hầu Cửu Châu, vỗ vỗ vai hắn nghiêm túc nói:

- Hầu chủ tịch, chuyện này không nhỏ, anh nhất định phải điều tra chi tiết, không thể oan uổng cán bộ của chúng ta ah.

Nói xong xoay người rời khỏi, không hề quay đầu lại, trực tiếp ném bỏ Hầu Cửu Châu ở trong phòng làm việc.

Tuy rằng phân công của bí thư huyện ủy cùng chủ tịch huyện khác nhau, dựa theo cấp bậc là cùng cấp, nhưng thủ pháp tứ lạng bạt ngàn cân của Lưu Công Thành lại ép buộc Hầu Cửu Châu không cách nào cự tuyệt. Làm quan làm quan, bất kỳ là chuyện đại sự gì, chỉ cần trộn lẫn nhân dân ở bên trong thì phải lấy nhân dân là việc chính. Đạo lý kia đặt trong phương diện nào cũng nói qua được, huống chi dựa theo quyền lực thực tế Lưu Công Thành còn lớn hơn Hầu Cửu Châu nửa cấp, còn là người đứng đầu trong huyện, Hầu Cửu Châu cắn chặt răng, trong mắt toát ra hung quang, hung tợn nói:

- Tôi đi thì đi, hừ, ít nhất cũng phải đem Tần Mục tạm thời cách chức truy xét, nhớ lỗi nặng trong Đảng một lần!

Tần Mục đã có thể phỏng chừng, hiện tại trong huyện Tây Bình gió giục mây vần, những thế lực ngoài sáng trong tối đều mượn dùng sự kiện này làm văn vẻ, muốn trực thuộc leo lên thuyền lớn của xí nghiệp Tam Tinh. Từ sau buổi nói chuyện của lão lãnh đạo khi nam tuần, chiến tích địa phương đã âm thầm dính líu cùng việc tăng trưởng kinh tế, Tần Mục cân nhắc cho dù là người bình thường không có biểu lộ gì, chỉ sợ cũng sẽ nhảy ra làm trò gì đó. Bởi vậy Tần Mục mượn dùng chuyện này muốn xem là ai thuộc về loại hình thích bỏ đá xuống giếng. Từ sau khi cùng lão gia tử gọi điện thoại, tâm của hắn đã bắt đầu lớn, dù không thể tiến vào đại bàn cờ vui sướng đầm đìa chém giết, ở địa phương bị vây trong bàn cờ như huyện Tây Bình nơi đây, hắn nhất định phải xuất chiêu mã hậu pháo.

Khi Cừu Tiểu Thiên vội vã chạy tới bệnh viện, Tần Mục cùng Bạch Nhược Hàm ngồi trong phòng bệnh gần một tiếng đồng hồ nhưng không nói chuyện, ngay cả Cừu đại thẩm cũng nhìn ra được giữa hai người có vấn đề. Trong lúc này Lưu Đại Hữu đã đi qua một chuyến, báo cáo tin tức bên cục giao thông với Tần Mục, Tần Mục tỏ vẻ bản thân mình đã hiểu được, lôi kéo Lưu Đại Hữu ra ngoài thấp giọng dặn dò hắn gì đó. Trên mặt Lưu Đại Hữu hiện vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn dựa theo lời của Tần Mục dặn dò xuống dưới, giao cho hắn chút ít đồ vật sau đó rời đi.

Nhìn Cừu đại thẩm nằm trên giường bệnh, nước mắt Cừu Tiểu Thiền liền chảy xuống, trên gương mặt xinh xắn đầy nước mắt, chạy vội tới bên giường không ngừng hỏi han.

Bạch Nhược Hàm nhìn thấy Cừu Tiểu Thiền, sắc mặt càng thêm khó xem, trên môi lộ ra nụ cười miễn cưỡng, nói:

- Đây là người đó của anh sao?

Tần Mục không biết nên làm sao trả lời, lấy ra một điếu thuốc sau đó đi ra ngoài. Bạch Nhược Hàm nhìn thấy vẻ mặt trầm trọng của hắn, tự tin đoán được kết quả sự tình, oán hận đứng lên, hai tay bỏ trong túi áo khoác trắng nắm chặt lại. Tuy rằng nàng thương tâm nhưng dù sao nàng vẫn là một bác sĩ, thấp giọng kể lại một ít bệnh tình của Cừu đại thẩm cho Cừu Tiểu Thiền nghe qua, sau đó mới đi ra ngoài.

Đi ra cửa phòng bệnh, Bạch Nhược Hàm chứng kiến Tần Mục đang dựa vào bên cạnh cửa sổ thông gió cuối hành lang hút thuốc, ánh mắt vắng vẻ nhìn lên nàng, trong lòng không khỏi đau xót, cắn nhẹ môi dưới, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, quay đầu đi nhanh về phòng làm việc của mình.

Tần Mục thở dài một tiếng, trong miệng nhỏ giọng nói:

- Quên tôi đi, chúng ta quen biết là một sai lầm.

Hắn lại châm thêm điếu thuốc, rít sâu một hơi, nicotin sặc người bay vào phổi, không nhịn được ho khan kịch liệt. Trong phổi khó chịu, nhưng trong lòng càng đau, tiếng ho khan càng lúc càng lớn, Tần Mục không nhịn được ngồi chồm hổm xuống đất một tay che miệng, cố gắng dứt cơn ho khan.

Một đôi ủng da màu trắng ngà điểm hoa xuất hiện bên cạnh Tần Mục, Cừu Tiểu Thiền nhíu mày vươn tay nhẹ nhàng vuốt sau lưng hắn.

Tần Mục lại ho khan vài tiếng, thở dốc một hơi dài, vươn tay phải lắc vài cái, thanh âm khàn khàn nói:

- Tôi không sao, tôi không sao.

Cừu Tiểu Thiền nhìn thấy có chút đỏ bừng chợt chớp lên, kêu lên một tiếng khiếp sợ, vội vàng nắm bắt tay phải của Tần Mục, chỉ thấy trong lòng bàn tay là một mảnh màu đỏ ghê người, hai mắt Cừu Tiểu Thiên chợt mở lớn, miệng run run, nước mắt muốn chảy ra, cả kinh kêu lên:

- Tần cục trưởng, anh…anh…anh hộc máu!

Giờ phút này khóe môi Tần Mục còn hiện tia vết máu, hắn dùng mu bàn tay lau một chút, liền lưu lại một dấu vết đỏ chói mắt. Hắn cười khổ lắc đầu nói:

- Không sao, mấy ngày nay uống rượu hơi nhiều, hình như làm thương tổn dạ dày.

Cừu Tiểu Thiền đương nhiên không tin lời hắn nói, hai tay dùng sức kéo Tần Mục, miệng điên cuồng kêu to:

- Bác sĩ, bác sĩ, lại đây ah, có người hộc máu!

Tần Mục mặc cho Cừu Tiểu Thiền lôi kéo, phát hiện trên tay nàng thật dịu dàng, hắn rất muốn áp má vào đôi tay kia.

Văn phòng của Bạch Nhược Hàm nằm ở tầng một, lúc này đang trốn bên trong trộm lau nước mắt, miệng mắng vài từ mà chính nàng cũng không hiểu nổi, chợt nghe thanh âm hô to của Cừu Tiểu Thiền, trong lòng giật mình, chẳng lẽ bác gái kia còn bị nội thương? Nếu là như vậy chỉ có thể xem như là sự cố chữa bệnh. Vốn nàng không muốn gặp lại Tần Mục, nhưng thiên tính bác sĩ khiến nàng lau nước mắt, mang theo ống nghe bệnh chạy vội ra ngoài.

Vừa đi ra cửa, nàng liền nhìn thấy Cừu Tiểu Thiền chảy nước mắt kéo Tần Mục đi qua bên này. Tần Mục khom người, cầm khăn tay trắng tinh ho khan kịch liệt, đột nhiên thân thể lảo đảo, đem thân thể Cừu Tiểu Thiền cũng bị đụng loạng choạng.

Bạch Nhược Hàm còn chưa biết chuyện gì phát sinh đã thấy hai mắt Tần Mục trợn lên, thân thể dựa theo vách tường chậm rãi tuột xuống đất, trước ngực áo Tôn Trung Sơn xanh đen hiện rõ một dấu vết đỏ tươi làm nàng cảm giác trong đầu nhất thời trống rỗng.

- Bác sĩ, mau lại đây nhìn xem, anh ấy hộc máu!

Cừu Tiểu Thiền ra sức dìu Tần Mục, nhưng vẫn vô lực, điên cuồng hướng Bạch Nhược Hàm hô to lên.

Hắn làm sao vậy? Bạch Nhược Hàm chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, lập tức chạy tới vươn tay đỡ lấy Tần Mục.

Ngay lúc Hầu Cửu Châu vỗ bàn giận dữ mắng mỏ cục trưởng cục giao thông, chuẩn bị đưa Kim Hi Nhi rời đi, Lưu Đại Hữu thở hổn hển đi vào báo cáo, Tần Mục hộc máu nằm viện, bây giờ còn lâm vào trong hôn mê.

Hầu Cửu Châu nhất thời cảm thấy được một bụng tức giận thế nhưng không chỗ phát tiết, nắm tay đánh ra trúng vào trên bông

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.