Tần Mục tự nhiên cùng câu thông với anh chị em, câu thông cảm tình, nói nhiều tới công việc của từng người, Tần Mục bao nhiêu cũng tận hết sức lực giúp đỡ.
Ngày hôm sau Lưu Đan điện thoại cho Ông Văn Hoa, đã xác định kế hoạch. Trải qua Vương Hải Đào câu thông bạn bè ở phía nam, đạt được tin tức tin cậy, An Huy Vạn Yến đã tìm được kỹ thuật và có điểm đột phá, đã bắt đầu xin vay ngân hàng thật lớn, cũng bắt đầu xuất hiện hình thức góp vốn của dân. Đây chính là trạng thái cổ phần, Lưu Đan nhanh chóng định ra kế hoạch, quyết định bom tuyền cho Vạn Yến, sau đó làm cổ đông lớn nhất.
Tần Mục ở bên cạnh nghe Ông Văn Hoa nói mang theo chỉ thị, lắc đầu cười nói:
- Khương lão tổng Tôn lão tổng của Vạn Yến là người ngoan cố, không dễ thuyết phục lắm.
Nói xong mím môi nói ra câu "Tướng quân" .
Tần lão gia tử cười cười, Tần Mục hiện tại đã có tư cách ngồi trước mặt hắn đánh cờ, đã cao hơn hẳn người cùng thế hệ. Đám người kia dùng ánh mắt nóng bỏng đố kỵ nhìn qua Tần Mục, nhao nhao cân nhắc nên làm thế nào chữa trị quan hệ với hai mẹ con này đây. Nói Tần Mục là nhân vật đời thứ ba còn chưa đủ, cho dù nhân vật đời thứ hai trừ Cao Phái thì không có ai lọt vào pháp nhãn của lão gia tử. Lão gia tử ăn con ngựa của Tần Mục, khẽ cười nói:
- Tốc độ quá nhanh cũng không phải chuyện tốt, con ngựa này kẹp đùi ngựa, chẳng phải thành ngựa chết?
Tần Mục nhẹ nhàng cho con chốt đi lên, thừa dịp lão gia tử ăn ngựa thì qua sông. Đều nói tốt qua sông sẽ dùng xe, lão gia tử nhìn con chốt đi lên thì nhíu mày.
- Có đôi khi một con chốt nhìn thì vô dụng nhưng lại rất thành công, con ngựa này không có chết oan.
Tần Mục tươi cười như âm mưu thực hiện được, trên gương mặt hai mươi tuổi tràn ngập cảm giác linh động nhưng thâm thúy như ông cụ non:
- Gia gia, cháu nhớ gia gia từng đánh qua một chiến dịch, thả đoàn trưởng của đối thủ ra nhưng lưu lại lính liên lạc của hắn.
Đây là chiến dịch kinh điển của lão gia tử, ai cũng không thể được tên lính liên lạc kia chính là tên đội trưởng chân chính, lão gia tử vì chiến dịch này đượ cả chiến khu ca tụng, cũng là chuyện đắc ý của lão gia tử. Nghe Tần Mục nói những lời này thì đắc ý:
- Ranh con, nói nhiều như vậy không phải chỉ muốn đi gặp con bé kia sao? Còn con chốt gì chứ, lăn đi.
Tần Mục lập tức mặt đỏ tới mang tai, chút tâm tư này của hắn bị lão gia tử nhìn ra được, hắn về nhà thật nhanh, hơn nữa hơn nửa năm không gặp, hắn cũng muốn an ủi tâm tư của Lưu Đan.
Lão gia tử đã lên tiếng thì Tần Mục đứng lên muốn đi, lại bị lão gia tử kéo lại chấm dứt buổi đánh cờ, cuối cùng nhất bị lão gia tử đánh tơi bời. Lão gia tử ý vị thâm trường nói hắn nên tĩnh tâm, mới xem như tháo gông cùm cho Tần Mục, cho hắn đi ra ngoài.
Vài ngày trước tuyết rơi nhiều, cả kinh thành biến thành một tòa thành băng tuyết. Tuy tuyết động ở những con đường chủ yếu được thanh lý tuyết rồi, nhưng khắp nơi vẫn còn màu trắng bao phủ. Tần Mục đi ra khỏi Tần gia đại viện, dùng sức hít một hơi, lúc này lên chiếc xe Santana rời khỏi. Vài cảnh vệ biết hắn là cháu trai của Tần lão gia tử cho nên khi hắn đi qua nhao nhao cúi chào, làm cho Tần Mục cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Những quân nhân này kính ngưỡng không phải Tần Mục hắn, mà là Tần lão gia tử, mình nhiều nhất chỉ là con cháu gia tộc mà thôi. Lúc nào có thể vào thế lực của mình thoải mái hưởng thụ cúi chào của những quân nhân này thì đó là mục tiêu phấn đấu của Tần Mục.
Chậm rãi lái xe, Tần Mục xem xét cảnh sắc của kinh thành. Không thể phủ nhận, với tư cách trung tâm kinh tế và chính trị của cả nước, kinh thành có nội tình văn hóa ngàn năm nơi khác không bằng được. Nhưng mà quan trường của kinh thành không hấp dẫn hắn, nơi này quá mức phức tạp, hắn còn chưa ổn định trong thường ủy huyện, không thể dễ dàng chen vào vũng nước đục này.
Lão gia tử lộ ra một khi chuyện ở huyện Lan Trữ được xác nhận, vị trí của Tần Mục nhất định sẽ tăng lên. Tin tức này đối với người khác mà nói là kỳ ngộ hiếm có, có bao nhiêu người vót nhọn đầu cũng không thể thành thương tốt. Thế nhưng mà Tần Mục cân nhắc không phải những chuyện này, hắn đang muốn bố cục phương hướng của mình Tần, thành phố Đằng Long có được tài nguyên hi thổ đã là chuyện ván đóng thuyền.
Nhưng mà sau động đất quan trường lần này, kinh tế huyện Lan Trữ thậm chí thành phố Đằng Long sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, vứt bỏ cục diện rối rắm này không phải phong cách của Tần Mục. Tranh đấu giành thiên hạ dễ dàng thủ giang sơn khó, hắn bố cục ở thành phố Đằng Long còn chưa triển khai, tự nhiên không chịu rời đi như vậy. Vì thế Tần Mục nói cho lão gia tử mình không muốn đi.
Trùng kiến sau loạn lạc cần có người cường lực trấn bãi. Chức vị của Cận Thương Giang chắc chắn sẽ biến hóa, hắn khó tránh khỏi bị nhà nước điều tra, cộng thêm chuyện của Cận Tiểu Xuyên hắn không nhất định cảm kích, cho nên cũng không có chuyện gì quá lớn, nhưng vì loại trừ ảnh hưởng trước điều tới một bộ nào đó đảm nhiệm chức vị tránh ảnh hưởng, qua một thời gian ngắn mới thả về quan đồ.
Bởi như vậy thành phố Đằng Long phải thay máu, bí thư thị ủy cùng chủ tịch đều có một ít sai lầm, một lần nữa quan viên đối đầu đưa lên mặt báo. Bởi như vậy Tần Mục ở huyện Lan Trữ sẽ không sống khá giả, trên có bí thư huyện ủy Chu Văn Bân cùng chủ tịch huyện Trần Đông Thăng đè nặng, thành phố Đằng Long không còn hậu trường kiên cố, hoặc nhiều hoặc ít có chút giật gấu vá vai.
Hơn nữa hắn đến huyện Lan Trữ thời gian cũng không dài, nếu như tiến lên sẽ bị các hệ phái khác bắn ngược, khi đó vi phạm ước nguyện ban đầu của Tần Mục ở lại huyện Lan Trữ.
Một câu Tần Mục giống như con thỏ bị đàn sói vây quánh, hết lần này tới lần khác trong lòng có nhiệt huyết, nên xử lý thế nào đều phải nhìn xem Tần Mục hành động ra sao. Lão gia tử nghe qua Tần Mục phân tích, cũng hiểu ý chí chiến đấu của cháu trai, nhưng lại khuyên bảo Tần Mục không nên xem quan trường như trò đùa, thân phận và bối cảnh như hắn một khi vô ý rất có thể trở thành chướng ngại ngày sau, đây cũng là điểm Tần lão gia tử chủ trương buông tha Vương Hải Đào.
Lái xe, tư tưởng của Tần Mục có chút hoảng hốt, đột nhiên nhìn thấy đèn đỏ thì đạp phanh lại. Một nữ hài mặc áo lam đi trong gió tuyết đang qua đường ai nha một tiếng kinh hãi, nhảy lên trên đường, đầu xe của Tần Mục may mắn không có đụng nàng.
Tần Mục vội vàng xuống xe, lúc này cảnh sát giao thông chạy tới. Không đợi Tần Mục ra tay, cảnh sát đã vịn nữ hài, nhưng sau đó xoay người nghiêm túc nhìn Tần Mục thi lễ, sau đó nói ra:
- Thủ trưởng, ngài có việc gấp thì mời đi trước, nơi này tôi sẽ xử lý.
Tần Mục đang lái xe quân vụ, hơn nữa còn là xe đặc biệt, người có thể lái xe này đều là nhân vật trọng yếu của quân đội. Tần Mục khoát khoát tay, nhìn cảnh sát giao thông nói:
- Đồng chí, hôm nay là tôi không đúng, lái xe có chút thất thần, chúng ta nên mang cô gái này vào bệnh viện kiểm tra, không nên xảy ra vấn đề gì.