Thanh Quan

Chương 316: Chương 316: Tần Mục không muốn động. (1)​




Tần lão gia tử về đến trong nhà, câu nói đầu tiên chính là chuyện này, sắc mặt âm trầm làm Tần Mục chột dạ, gật gật đầu thừa nhận ước nguyện ban đầu của mình:

- Là Vương Hải Đào.

- Dùng người xong không vứt bỏ, tiểu Mục ah, đây không phải cảm tình trên quan trường nên có.

Tần lão gia tử thở dài, nói:

- Vương Hải Đào người này chính là bom hẹn giờ, không chuẩn lúc nào đó sẽ nổ tan xác cháu, cháu phải suy nghĩ kỹ càng.

Lão gia tử nói chuyện tương đương có đạo lý, cho dù Vương Hải Đào vào hôm nay cống hiến chuyện này bao nhiêu, hắn mang theo khoản tiền tư bỏ trốn là không bỏ qua được. Hiện tại có lão gia tử chống cho Tần Mục nên cấp trên nhắm mắt mở mắt cho qua đi, nhưng mà năm năm sau, mười năm sau đó lão gia tử không còn, Tần Mục sẽ bị địch nhân chính trị dùng nó gây khó dễ, như vậy sự kiện Vương Hải Đào không an toàn.

Tần Mục biết rõ lão gia tử cân nhắc rất đúng, nhưng trong lòng có phần không bỏ được. Cái khác không nói, chỉ cần Vương Hải Đào ngã bài với Tần Mục, hắn yêu thương con mình mà Tần Mục có chút lệ nóng doanh tròng, dù sao là người của hai thế giới, hắn còn không có có hưởng thụ qua tình cha.

Lão gia tử nhìn ra Tần Mục có chút khó xử, vung tay lên, trực tiếp nói:

- Việc hôm nay ta giúp cháu hàm hồ qua đi, nhưng mà cháu phải cẩn thận, đừng làm cho Vương Hải Đào biết rõ quá nhiều, bằng không hôm nau cháu bắt được hắn, ngày mai khả năng sẽ có người khác đầu độc, điểm này không thể không phòng ah.

Hai ông cháu nói chuyện tới khuya, chuyện trên quan trường không nói nhiều, ngược lại lão gia tử hào hứng bừng bừng đàm luận mấy hồng nhan tri kỷ của Tần Mục, làm cho Tần Mục nói không được, không nói không xong, đỏ mặt giả bộ ngớ ngẩn. Cuối cùng lão gia tử vỗ lên mặt bàn, hung dữ nói:

- Mặc kệ, trong khoảng thời gian này cháu phải thành thật đi, qua đầu tháng sáu quay về. Sau đó giải quyết hôn sự cho xong.

Trung khoa viện thăm dò huyện Lan Trữ, Tần Mục tự nhiên sẽ không dính vào. Hắn đoán chừng tất cả nhà xưởng của huyện Lan Trữ ngừng sản xuất tất sẽ tạo thành bắn ngược, huyện ủy huyện Lan Trữ tất nhiên phải thừa nhận áp lực từ thương gia các nơi, chính phỉ biến thành con chuột trong ống cống, hai đầu bị khinh bỉ. Vì vậy hắn cũng vui vẻ được thanh nhàn vài hôm, ở lại kinh thành qua lễ mừng năm mới.

Về phần Tần lão gia tử nói hắ và Hàn Tuyết Lăng kết hôn lại khó có thể thành lập. Hôn sự của hai người là tiêu điểm các nơi, lão nhân hai bên phải trải bằng con đường này mới có thể áp dụng. Nếu không vạn nhất có người không thích hai nhà thông gia, phân Hàn Tuyết Lăng ra ngoài vài năm vậy thì quá đau đầu.

Qua mấy ngày, Ông Văn Hoa xử lý chuyện ở Mỹ xong, liền dẫn Lưu Đan trở lại kinh thành. Sở dĩ mang Lưu Đan mà không phải Chu Tiểu Mai, Ông Văn Hoa lo lắng Lưu Đan cùng Tần Mục còn có quan hệ mông lung, không bằng Lưu Đan tới thì thật hơn, cho nên quyết định theo Tần Mục đề nghị giao Lưu Đan toàn quyền tiếp quản kế hoạch kinh doanh của tập đoàn Hoa Hạ ở đại lục. So ra mà nói Lưu Đan so Chu Tiểu Mai có cái nhìn đại cục hơn, giữa hai người Lưu Đan là nguyên soái nắm giữ đại cục, mà Chu Tiểu Mai thích hợp xuất kỳ binh hơn.

Tần Mục chỉ gặp mặt Lưu Đan một mặt, trong ánh mắt cơ trí của lão gia tử, Lưu Đan mặt mũi đỏ bừng cộng thêm sợ hãi rời khỏi đại viện Tần gia, tiến vào trong nhà khách tụ hợp với Vương Hải Đào, trao đổi về chuyện tập đoàn Hoa Hạ thu mua Vạn Yến vcd. Thời đại thị trường kinh tế Trung Quốc cởi mở, Vạn yến vcd sáng tạo một thần thoại, cũng là thần thoại bị diệt. Nó là nơi đầu tiên sản xuất hình ảnh vcd, nhưng mà bảo hộ độc quyền yếu kém cho nên chắp tay bán cho người khác. Năm 93 Vạn Yến đã bước lên con đường kỹ thuật mấu chốt, Tần Mục tự nhiên không hy vọng đồ vật của quốc gia rời vào trong tay người khác.

Chuyện buôn bán Tần Mục chỉ đưa ra, do mẹ Ông Văn Hoa ra mặt mới được. Chờ Lưu Đan đi rồi, lão gia tử xụ mặt nhìn Ông Văn Hoa nói ra:

- Năng lực của cô thật lớn ah! Không ngờ ăn cơm ngon ở nước ngoài, còn nhà tôi lại thối, quanh năm suốt tháng trở về không được mấy ngày, không xem mình là người Tần gia sao?

Tần Mục nghe được ý của lão gia tử ý tứ thì tươi cười. Thanh danh của Ông Văn Hoa nếu lão gia tử không biết mới là kỳ quái, chỉ dựa vào danh tiếng tập đoàn thứ ba nước Mỹ thì biết rõ tài sản của Ông Văn Hoa có bao nhiêu, lão gia tử đang nóng vội. Khối bánh trái ngon này rơi vào nhà người khác mà người lãnh đạo ở trong nhà của mình, lão gia tử đang muốn ra tối hậu thư với Ông Văn Hoa: vội vàng mang sản nghiệp trung tâm đặt vào trong nước, bằng không thì đừng bước vào cửa Tần gia. Đồng thời hắn cũng thừa nhận Ông Văn Hoa càng ngày càng cao, nếu không cũng không đồng ý cho Ông Văn Hoa có thể tùy thời trở lại Tần gia. Phải biết rằng càng là hào môn, quy củ càng lớn, cô ba dượng ba của Tần Mục không có lệnh của lão gia tử, nếu không có công vụ thì đúng là không dám về kinh thành. Mà trong đó cũng thể hiện ý của lão gia tử, chỉ cần ngươi có năng lực, hắn không quan tâm ngươi có danh chính ngôn thuận hay không, hắn lão gia tử câu nói đầu tiên đã xác định người đó là người Tần gia.

Thừa dịp lão gia tử giáo huấn Ông Văn Hoa, Tần Mục lén lút muốn đi ra ngoài, bị lão gia tử vỗ bàn ở lại. Tần Mục làm cháu trai được lão gia tử ưa thích. Vốn hắn mang tâm huyến đặt lên người cha của Tần Mục, thế nhưng mà hắn mệnh ngắn, lão gia tử còn không muốn nhìn tâm huyết của mình chết non. Về sau lão gia tử đưa ánh mắt vào Cao Phái, hy vọng Cao Phái có thể đứng ra, đáng tiếc Cao Phái người này làm việc quá mức không quả quyết, đối mặt lão gia tử lại khúm núm, làm cho lão gia tử có chút thất vọng. Thời điểm lão gia tử oai phong một cõi tịch mịch thì Tần Mục là đứa con mồ côi từ trên trời giáng xuống, mấy lần biểu hiện làm cho lão gia tử lập tức hai mắt tỏa sáng. Hơn nữa Tần Mục bề ngoài lão luyện thành thục, về trong nhà thì mang theo khí khái tinh nghịch của con cháu, từ trên người của hắn thì lão gia tử có thể cảm nhận được khí chất quan trường thè lưỡi đao liếm máu, chuyện này khiến lão gia tử không còn lại bao nhiêu năm tháng vui mừng.

Tần Mục vẻ mặt đau khổ xoay người, nhìn Tần lão gia tử kêu khổ nói:

- Gia gia, hôm nay đã là hai mươi bảy, gia gia cũng nên thả con ra ngoài thông khí chứ.

Tần lão gia tử tức giận nói:

- Xú tiểu tử, lại muốn nhìn đi gặp hồng nhan tri kỷ sao? Cái khác tôi mặc kệ, sang năm không cho tôi ôm cháu thì không được bước vào cái nhà này.

Tần Mục vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn qua Ông Văn Hoa, Ông Văn Hoa nhìn qua chỗ khác, hiện tại hai mẹ con mang tâm lý chết đạo hữu không chết bần đạo, lão gia tử uy thế còn đó, ai dám nói cái gì?

Nói cho cùng Tần Mục ngày hôm nay không có đi ra ngoài bởi vì gia đình nhỏ của tam cô cô gia đã thương lượng tốt rồi, ngày hôm nay đã tới đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.