Ủy ban thành phố đã sớm chuẩn bị nghi thức ký tên hợp tác chính thức ở khách sạn lớn nhất thành phố, tới lúc đó đã không còn liên quan tới Tần Mục, bởi vì đó cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi.
Lưu Công Thành thì nhất định phải đến tham dự, bởi vì hắn đại biểu cho quyền lợi của huyện Tây Bình. Tần Mục cùng Ngô Cúc tùy tiện tìm một nơi ăn cơm, ý tưởng đột phát, hắn mời Ngô Cúc cùng đi xem phim.
Ngô Cúc cảm động, cũng biết ý của hắn là muốn bồi thường nàng. Nói không chừng đột nhiên rơi xuống một tờ điều lệnh khiến cho hai người phải chia lìa mấy năm, thừa cơ hội này Ngô Cúc cũng chạy về thay bộ quần áo xinh đẹp, cùng ra ngoài với hắn.
Bộ phim buổi tối có tên là Tuyệt Đại Giai Nhân, Tần Mục có ấn tượng với bộ phim này, nhưng không nghĩ tới lại làm cho Ngô Cúc khóc mãi không ngừng, trong bóng tối rạp chiếu phim, nàng dựa lên tay hắn hỏi:
- Tần Mục, nếu em chết đi anh sẽ nhớ tới em sao?
Tần Mục thở dài, Ngô Cúc từng trải qua thật nhiều khó khăn, vì vậy tính tình hơi yếu ớt. Hắn nhẹ ôm vai nàng, ghé tai nàng ôn nhu an ủi. Giờ khắc này phân tranh trên quan trường, vì dân làm chủ, bất cứ thứ gì đều biến mất hết thảy trong đầu hắn. Hắn chỉ muốn che chở cô gái trong lòng, làm cho nàng không phải bị ủy khuất.
Ban đêm, hai người vào ở trong một khách sạn, cũng không quay về nhà khách. Ngô Cúc ôn nhu đón nhận Tần Mục, thẳng đến khi hai người kiệt sức mới ôm nhau ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Công Thành tự hiểu biết cầm lấy hợp đồng cùng tiểu Bản quay về trong huyện, cũng lưu lại tin tức dưới đại sảnh tiếp tân, dặn Ngô phó chủ tịch cùng Tần chủ nhiệm tiếp tục khai thông với đại biểu xí nghiệp Tam Tinh, tranh thủ thúc đẩy việc xây dựng khu du lịch với tốc độ nhanh nhất.
Huyện Tây Bình hoàn toàn tiến vào thời kỳ bận rộn, có được thành ủy mạnh mẽ ủng hộ, Hà Tử trấn nhất thời trở thành trọng điểm của huyện Tây Bình, Quách Tự Tại cả ngày không ngừng cười nói, đem toàn bộ tinh lực đặt vào việc chiêu đãi nhân viên nghiệp vụ hiệp đàm từ khắp nơi đi tới.
Trong khoảng thời gian này Quý Chí Cương đi lại thật gần với Quách Tự Tại. Việc cải cách quốc xí đã có manh mối, Quý Chí Cương nghe theo lời đề nghị của Tần Mục hướng trong huyện xin mang theo vài người có năng lực có tiền đồ đi ra, chuẩn bị dỡ xuống trọng trách chủ nhiệm cải cách quốc xí. Lưu Công Thành biết Tần Mục đang chậm rãi ủy quyền, để cho hắn có thể nắm giữ hạng mục điểm tựa của huyện Tây Bình, giờ mới hiểu được thời gian Tần Mục còn lưu lại trong huyện không bao lâu nữa. Mấy ngày nay Quý Chí Cương mang theo vài nhân viên không ngừng tới lui giữa thị trấn huyện cùng Hà Tử Trấn, đồng thời dựa vào Lưu bí thư, đem sản nghiệp lợi nhuận của việc xây dựng khu phát triển nắm chặt trong tay “Văn phòng kế hoạch cải cách quốc xí huyện Tây Bình”, cũng làm vị trí của Quách Tự Tại ở trong lòng Lưu bí thư càng lúc càng rõ ràng, xem như Quách Tự Tại đã đi vào trong mắt lãnh đạo huyện.
Đối với việc này Quách Tự Tại phi thường cảm kích Quý Chí Cương, đứng ở đại viện trấn nhìn thấy Quý Chí Cương vừa đi vừa nói gì với mấy nhân viên, liền cười lớn nói:
- Quý quản lý, đừng vội làm việc, xây dựng nhà cửa không chỉ trong một ngày là xong, tranh thủ vào nghỉ ngơi một chút đi.
Quý Chí Cương trải qua một ít thời gian tôi luyện, trên mặt không còn ngạo khí của ăn chơi trác táng, nhưng còn lộ ra vài phần giỏi giang thông minh lanh lợi, nghe Quách Tự Tại gọi mình, liền cười nói:
- Sao vậy, lão Quách chuẩn bị mời khách sao?
Hai người vốn mâu thuẫn trong thời gian Quý gia cùng Bạch gia đương gia, nhưng trải qua một thời gian ở chung, xem như xóa bỏ tính tình, khi nói chuyện cũng thân cận hơn rất nhiều. Quách Tự Tại cười ha ha nói:
- Nhìn cậu nói kia, Hà Tử trấn xưa đâu bằng nay, cho dù các cậu phụng dưỡng người già ở trong trấn, Hà Tử trấn cũng có thể nuôi nổi thôi.
Quý Chí Cương không khỏi phát ra thanh âm cảm khái, nói:
- Lúc trước Quách bí thư đi xuống Hà Tử trấn, có lẽ thật không ngờ có thể có được quang cảnh hôm nay đi?
Những lời này của Quý Chí Cương làm Quách Tự Tại thổn thức, hắn vốn cho rằng mình là người mà Bạch Quang Lượng dùng giúp Tần Mục trải đường, ai ngờ chỉ trong nháy mắt Tần Mục ở trong huyện thành hỗn thật phong sinh thủy khởi, dù là thường ủy trong huyện cũng không dám xem thường Tần Mục, Quách Tự Tại đương nhiên không nằm vào trong mắt hắn. Đối với tư tưởng của Tần Mục bởi vì mình xuất thân từ Hà Tử trấn nên phải giúp Hà Tử trấn phát triển, Quách Tự Tại cảm kích tận đáy lòng, không khỏi thở dài:
- Thật không biết khi nào Tần chủ nhiệm mới có thể rút được thời gian, cũng tốt cho những nhân viên cơ sở như chúng ta cảm kích chiêu đãi một lần.
Ánh mắt Quý Chí Cương sáng ngời, phân phó nhân viên đi những nơi khác nhìn xem, phải thiết thực nắm chắc tiến độ xây dựng, phải nắm chắc chất lượng xây dựng. Hắn ở chung với Tần Mục thời gian không ngắn, hơn nữa xuất thân từ gia đình quan lại, điều này thật sự có thể hiểu rõ ràng, vì vậy dẫn theo thái độ sai khiến cho mọi người rời đi làm việc.
Đợi khi chung quanh không còn ai, Quý Chí Cương thấp giọng nói:
- Lão Quách, Tần chủ nhiệm từ tỉnh thành trở lại, còn có đại biểu Hàn quốc, khuya nay đến thị trấn với tôi, đừng quên ah.
Thái độ của Quý Chí Cương trực tiếp làm cho Quách Tự Tại hiểu được một chuyện, buổi tiệc lần này của Tần Mục chỉ sợ không chỉ đơn giản là tụ họp. Nếu không Quý Chí Cương cũng sẽ không cẩn thận dặn dò mình như thế.
Hắn nghĩ không hề sai, mấy ngày nay Tần Mục ở lại tỉnh thành cũng đã nhận được tin tức từ thủ đô, Tần Mục làm đại biểu cán bộ cơ sở, có thể thực hiện chỉ thị của lão thủ trưởng, linh hoạt đa dạng thích ứng làn sóng cải cách, trở thành đội quân danh dự năng lực của cán bộ cơ sở trong cả nước, tới ngày một tháng sáu sẽ đến trường Đảng trung ương “Ban huấn luyện học viện cán bộ thanh niên” tiến tu. Học viện này Tần Mục từng được nghe nói qua, đây là cái nôi mà quốc gia chuyên dùng bồi dưỡng cán bộ, có không ít nhân viên cán bộ trung tầng ngày sau đều vào trong này tiến tu qua, hơn nữa nếu không phải hồng sắc gia tộc muốn đi vào thật sự rất khó. Điều kiện mấu chốt là học sinh thi vào trường cao đẳng trong cả nước suốt ba đời đều không phải trung nông mới được xem xét thu nhận vào.
Thật hiển nhiên, đây là một loại sách lược của lão gia tử, mà Tần Mục cũng đã sớm làm xong chuẩn bị. Vốn hắn cho rằng mình có thể đi vào trường Đảng tỉnh xem như đã không tệ rồi, không nghĩ tới được lão gia tử thao tác thế nhưng còn tiến nhập cánh cửa đại học. Khoảng cách đến trường còn hơn một tháng, hắn nhất định phải gặp mặt những người thuộc phái hệ của mình một lần, thông báo một chút con đường ngày sau này. Mà giữa bọn họ sẽ có xung đột lợi ích hay không, điều này chính Tần Mục cũng không thể quản, chỉ cần làm cho huyện Tây Bình yên ổn phát triển, việc đấu tranh trong quan trường là chuyện thiết yếu.