- Không có việc gì không có việc gì, em thì không có việc gì, nhưng mà cơn tức này em nuốt không trôi, không biết Lưu đại ca có thể nuốt được không?
Trong điện thoại Lưu Đại Hữu kêu gào muốn bắt tên tiểu tử đó, Tần Mục chậm rãi nói vài lời ngầm hỏi tin tức trước từ chỗ của Lưu Đại Hữu, hắn tìm người bên này rồi nói sau.
Lưu Đan cùng Bành Nam nghe ra ý của Tần Mục, hắn không đơn giản muốn sửa trị Tam Cương báo thù thay Lưu Đan, thậm chí còn muốn làm hậu trường Tam Cương rơi đài, chuyện này làm hai nữ nhân hiểu rõ, Tần Mục này là nam nhân nhìn thì tuấn tú, nhưng tâm lý có thù tất báo còn đáng sợ hơn nữ nhân.
Tần Mục cười nói vài câu với Lưu Đại Hữu, bộ dáng không có bộc lộ bao nhiêu tức giận. Đợi đến lúc hắn cúp điện thoại, sau đó nghiêm mặt nhin qua cầu thang, nói:
- Hai người các cô tới đây.
Nghe Tần Mục gọi, trái tim Bành Nam nhảy loạn lên, vội vàng đẩy đẩy Lưu Đan. Lưu Đan cũng chưa từng thấy qua Tần Mục phát hỏa lớn như vậy, cũng là có chút không dám tiến lên, nơm nớp lo sợ đi lên phía trước, Bành Nam run rẩy trốn sau lưng Lưu Đan, sợ Tần Mục giận dữ với nàng.
Tần Mục nhìn thấy bộ dáng của hai người, lúc này cười rộ lên, nói:
- Tới ngồi đi, tôi có đáng sợ như vậy sao?
Nụ cười này Lưu Đan thì khá tốt, Bành Nam càng tâm kinh đảm hàn. Nàng đã nhìn nhiều người, có không ít người lúc cười là lúc chơi người ta, cũng trải qua chuyện khắc cốt minh tâm, cho nên chân mềm nhũn, vội vàng ngã xuống đất.
Tần Mục kỳ quái sờ sờ mặt của mình, nói ra:
- Tôi dạo người thế sao?
Lưu Đan cười vui lên, vịn Bành Nam đứng lên, nhìn Tần Mục nói ra:
- Anh không biết anh có bao nhiêu dọa người sao?
Tần Mục cười nhìn qua Lưu Đan khoát khoát tay, hiện tại phục vụ viên đã không ở đây, Tần Mục cũng không nói nhiều, đợi Lưu Đan đi đến trước mặt hắn, ôm Lưu Đan vào trong ngực, duỗi nhẹ khẽ vuốt vuốt gương mặt sưng đỏ của Lưu Đan, ôn nhu nói:
- Có đau hay không?
Vốn trên mặt Lưu Đan còn có chút nóng rát, bị tay Tần Mục vuốt qua, trên người không còn đau nữa, giống như bàn tay Tần Mục có ma lực làm cho Lưu Đan mềm cả người, nhỏ giọng nói:
- Đừng làm rộn, có người đấy.
Nói xong Lưu Đan đã muốn thoát ôm ấp của Tần Mục. Nhưng mà tính tình của Tần Mục chẳng những không có buông nàng ra, ngược lại ôm càng chặt. Lưu Đan giãy dụa vài cái, kết quả hoàn toàn vô dụng, cũng hiểu tính tình của Tần Mục, đây là lần đầu tiên Tần Mục biểu hiện quan tâm mình trước mặt người khác, Lưu Đan cảm thấy hạnh phúc.
Bành Nam nhìn thấy bộ dáng thân mật của hai người, biết rõ cho dù như thế nào Tần Mục cũng sẽ không cho mình chạy đi đâu, liền cắn cắn bờ môi, giống như hạ quyết tâm rất lớn, nhìn Tần Mục nói ra:
- Tần chủ tịch trấn, kỳ thật tôi lừa anh, tôi, tôi không chỉ lấy tiền của Thiết Báo, còn, còn cầm một cuốn sách của hắn.
Con mắt Tần Mục sáng ngời, hỏi:
- Sách gì?
Bành Nam lắc đầu nói ra:
- Tôi cũng không biết sách gì, dù sao hắn khóa trong tủ sắt, phía trên có nhiều chữ như gà bới tôi không đọc được.
Trên mặt Tần Mục dần dần lộ ra thần sắc ngạc nhiên, dùng danh hiệu ký sổ, trong đó xem ra rất văn vẻ nha.
Nếu chuyện này không phải đơn giản như vậy, Tần Mục không thể ở trong phòng ca múa được, lúc này mang theo Lưu Đan cùng Bành Nam trở về nhà của Lưu Đan. Trong lòng của hắn âm thầm may mắn tới phòng ca múa kịp thời, bằng không đám người Tam Cương đã dùng sức mạnh với Lưu Đan hai người rồi.
Về đến nhà, sau khi tâm tư Lưu Đan hai nữ ổn định lại, Tần Mục liền bảo Lưu Đan dùng khăn ấm phủ má bị tát lại, để tránh gương mặt sưng lên. Sau đó Tần Mục hút một điếu thuốc, nhìn qua Bành Nam có chút đứng ngồi không yên, nhàn nhạt nói ra:
- Sách chỉ có một, cô có thể giao cho tôi, tôi giúp cô hả giận, cũng có thể tự mình cầm, dùng nó thành bùa hộ mệnh.
Hắn không có bắt buộc Bành Nam, lòng người khó dò không ai biết rõ, hôm nay Bành Nam đã tới mức phải đi tha hướng, nếu như nàng hoài nghi mình có liên hệ với bên kia, như vậy không tốt lắm.
Tần Mục nói xong, Bành Nam quả nhiên lộ ra vẻ khó xử, nhìn qua Lưu Đan đứng ở cửa ra vào. Tần Mục mỉm cười nói ra:
- Em nhìn cô ta cũng vô dụng, em đi vào phòng nghỉ ngơi đi.
Nói xong cũng đứng dậy kéo Lưu Đan vào phòng ngủ của hai người.
Bành Nam nhìn qua hai người rời đi, liền từ trong túi sách mang ra cuốn sách nhỏ, nghe được tiếng cửa đóng lại, cũng không phát hiện dị thường gì, lúc này mới mang cuốn sách ôm vào trong ngực, vội vã chạy vào trong phòng ngũ, tiện tay khóa cửa lại
Vào phòng Bành Nam đánh giá từ trên xuống dưới, tìm một nơi an toàn cất quyển sách đi, thế nhưng mà trái lo phải nghĩ, cảm thấy trong người mới an toàn. Nàng run rẩy kéo chăn mền bao phủ mình lại.
Nàng cứ như vậy nấp trong chăn, kiên cường vừa rồi đối mặt Tam Cương kiên vào trong chăn đã sụp đổ, cứ như vậy toàn thân run rẩy mơ mơ màng màng tiến vào giác ngủ, nghe được tiếng đập cửa mới tỉnh lại.
- Ai!
Sau khi thức dậy đã là buổi tối xuyên qua ánh đèn chiếu xuống, trong nội tâm Bành Nam càng thêm sợ hãi.
- Cửu Châu, là chị, tiểu Đan tỷ đây.
Lưu Đan ở bên ngoài bất đắc dĩ hô lên.
Bành Nam do do dự dự đáp ứng một tiếng, lúc này mới chậm rãi ngồi dậy, đi tới cửa, mở cửa ra một đường nhỏ, thấy chỉ có mình Lưu Đan đứng ở bên ngoài, lúc này mới hơi yên lòng một chút, kéo Lưu Đan vào phòng, nhanh chóng đóng cửa lại.
- Anh ta đâu rồi?
Lưu Đan đúng cửa lại vẫn mang theo vẻ cảnh giác.
Lưu Đan thấy Bành Nam lúc này như chim sợ cành cong, trong nội tâm cũng không chịu nổi, chậm rãi đi tới bên người Bành Nam, nhỏ giọng nói ra:
- Tần Mục nói phải đi ra ngoài làm ít chuyện, hơn phân nửa là có quan hệ tới em đấy.
Bành Nam run lên, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi, Lưu Đan đau lòng kéo nàng vào trong ngực, ôn nhu khuyên bảo Bành Nam. Bành Nam vốn là khuê mật của Lưu Đan, nghe Lưu Đan ôn nhu nói thì nội tâm cũng yên lặng lại, nhỏ giọng hỏi:
- Anh, anh ta là quan tốt, thật sao?
Lưu Đan thở dài, Tần Mục có phải là quan tốt hay không thì hắn cũng không biết, nhưng mà từ khi Tần Mục đi ra ngoài con mắt đằng đằng sát khí có thể thấy được, hắn thật tâm bảo hộ mình, điểm này đã đầy đủ.
Hai người trong phòng nhỏ giọng nói chuyện, Tần Mục giờ lúc này đi tới khách sạn Tứ Hải Quy gặp Quý Chí Cương và vài tiểu đệ của hắn ta.
- Tần ca, anh cứ yên tâm đi, mấy người kia làm việc lưu loát lắm, Tam Cương tiểu tử kia đã bị phế một tay, cho dù làm giải phẫu cũng không dùng được.
Quý Chí Cương đắc ý nói ra. Tần Mục làm lớn, hắn gọi Tần Mục là Tần ca, cũng là thỏa hiệp sau mấy lần đọ sức, mà Tần Mục cũng xưng hô hắn là Quý đại thiếu gia, cũng từ tính tình liều lĩnh của Quý Chí Cương.
Tần Mục nghe Quý Chí Cương nói như vậy, khoát khoát tay, cười nói:
- Quá trình thế nào tôi không có hứng thú nghe, cũng không muốn nghe, tôi chỉ muốn nghe kết quả mà thôi.