Thanh Quan

Chương 156: Chương 156: Phế Tam Cương trước tiên​




Nói xong từ trong bọc lấy ra hai xấp tiền, ném cho mấy người trẻ tuổi nói ra:

- Đây là phí vất vả của mọi người, chuyện này cứ như vậy qua, từ giờ trở đi tôi không muốn nghe thêm bất cứ lời nào về chuyện này, được chứ?

Quý Chí Cương thấy Tần Mục ra tay hào phóng như vậy, con mắt tỏa sáng, nhìn dám người kia kêu lên:

- Nhìn cái gì vậy, Tần ca thưởng cho bọn mày uống trà đấy, miệng nên kín một chút, có biết hay không.

Mấy người trẻ tuổi không ngớt lời đồng ý, cầm tiền vội vã rời đi.

Quý Chí Cương nhìn qua bóng lưng đám kia rời đi, có chút hâm mộ nói ra:

- Tôi thậm chí muốn đi làm một chuyến đấy.

Tần Mục nhíu mày nói ra:

- Đại thiếu gia, chúng ta quen nhau đã lâu chưa?

Quý Chí Cương gật gật đầu, có chút hồ nghi nhìn qua Tần Mục, trong nội tâm run lên một cái, giọng nói có chút trầm thấp nói ra:

- Đợi lát nữa anh đừng nói chuyện, tôi nói nợ cũ không đề cập được không? Nhược Hàm làm tôi tuyệt vọng rồi, anh đừng cầm chuyện này ra nói được chứ?

Tần Mục mỉm cười, nhìn qua Quý Chí Cương rót đầy rượu. Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Tần Mục cũng chân tâm thật ý nói:

- Đại thiếu gia, không phải tôi nói anh, anh đấy, có chút hoang đường.

Trong lòng Quý Chí Cương đau xót, từ khi hắn có trí nhớ đến nay, bóng mờ của Quý Thu vẫn bao phủ hắn, làm cho hắn có chút thở không nổi, nếu Quý Chí Cương thật sự ngu xuẩn thì hắn không có tốt nghiệp đại học y khoa, đây chính là hắn thi đậu thật sự, Quý Thu không ra chút lưc nào. Dựa theo tính tình của Quý Thu, chỉ sợ thà rằng đánh chết Quý Chí Cương cũng không kéo mặt mo giúp hắn thi đậu.

Nghe Tần Mục nói, Quý Chí Cương thở dài một tiếng, bưng chén rượu lên uống hết, giống như chưa đã ghiền, lại uống liên tục ba chén rượu.

Tần Mục lẳng lặng nhìn qua Quý Chí Cương phát tiết bằng rượu, mấy lần tiếp xúc, Tần Mục phát hiện Quý Chí Cương người này cũng không phải là người hết thuốc chữa, tuy nhiễm không ít tập tính côn đồ, nhưng mà cũng rất chân thật. Nghĩ đến chính mình cùng Quý Thu quan hệ không có cứng như lúc trước, liền mở miệng nói ra:

- Đại thiếu gia, có sinh ý kiếm tiền, có làm hay không?

Quý Chí Cương cười lên, tự giễu nói:

- Được lắm, anh bán tôi cũng không ít, còn bán tôi lần nữa à?

Trong lòng Tần Mục run lên nói ra:

- Bán? Ha ha, đại thiếu gia anh thật hay nói đùa.

Quý Chí Cương duỗi ra ngón tay, nhìn qua Tần Mục điểm vài cái, cười nói:

- Dối trá, thật sự là quá dối trá. Tôi ghét mấy người làm quan quá, cả ngày treo gương mặt dối trá, tuyệt đối dối trá.

Nói xong mở chai rượu uống ừng ực.

Tần Mục thở dài một tiếng, đâu chỉ người trên quan trường dối trá, kỳ thật mỗi người còn sống đều mang mặt nạ dự phòng đấy. Hắn thấy Quý Chí Cương uống nhiều như vậy, kéo chai lại, nói ra:

- Đại thiếu gia, uống nhiều hại thân.

Do rượu mạnh vào bụng, Quý Chí Cương cũng có chút mơ hồ, bắt đầu nhìn qua Tần Mục nói chuyện của hắn khi còn bé, còn có phiền não đang phát triển, nhiều thời điểm trọng đại nhưng Quý Thu lại đi công tác. Ngay cả chuyện Quý Thu có ấn tượng xấu với Tần Mục, vậy mà Quý Chí Cương còn đạt được tư liệu kỹ càng.

Quý Chí Cương nói xong nhắm mắt ngủ, Tần Mục cười thầm hắn tửu lượng quá kém. Suy nghĩ trong chốc lát, Tần Mục liền tới quầy bảo phục vụ một tiếng, sau đó cho Quý Chí Cương một tờ giấy, cũng mặc cho khách sạn đỡ Quý Chí Cương vào trong phòng nhỏ nằm nghỉ cho tỉnh rượu.

Đi ra khỏi khách sạn, Tần Mục thở dài một hơi, mặc dù là xả ác khí cho Lưu Đan rồi, nhưng mà Tần Mục cũng không có ý định bỏ qua. Người trong quan trường nếu nhúc nhích là động toàn thân, đã muốn chơi thì phải nhổ tận gốc.

Tìm nơi có điện thoại công cộng, Tần Mục gọi điện cho Lưu Đại Hữu gọi, mịt mờ nói rõ hôm nay tìm người giáo huấn Tam Cương một trận. Lưu Đại Hữu bên kia đã kêu tốt, Tần Mục cười nói hắn là cục trưởng cục công an đấy. Lưu Đại Hữu dường như đã uống rượu, lại giống như cố ý giả bộ hồ đồ, nói với Tần Mục:

- Hôm nay chuyện gì tôi cũng không nghe thấy, ngày mai có người báo án thì tôi sẽ giải quyết theo lẽ công bằng.

Tần Mục cười ha ha, hỏi thăm vấn đề nhà máy hóa học và nhà máy pin, Lưu Đại Hữu nói với Tần Mục ngày mai tới văn phòng của hắn bàn. Tần Mục từ trong lời Lưu Đại Hữu nghe ra vấn đề không nhỏ, liền gật đầu đáp ứng.

Trở về nhà của Lưu Đan, Tần Mục thấy cửa đóng chặt, mỉm cười đi đánh răng rửa mặt, thay đổi áo ngủ trở lại phòng ngủ của Lưu Đan, cầm lấy một quyển sách nhìn xem.

Cũng không lâu lắm, thân thể thơm nức của Lưu Đan xà vào trong ngực của hắn, Tần Mục ôm Lưu Đan vào trong ngực, cúi đầu nhìn qua dấu tay trên mặt nàng, tuy dã không còn sưng, nhưng mà vẫn còn lưu lại dấu ấn, Tần Mục nhìn qua yêu thương không dứt.

Lưu Đan thấy Tần Mục khẩn trương như thế, trong nội tâm ôn nhu ấm áp, chỉ muốn cả đời này nằm trong ngực của Tần Mục, vĩnh viễn không rời khỏi mới tốt.

Ngọn đèn sâu kín chiếu xạ hai người ôm nhau, trong phòng ngủ ấm áp nhu tình hơn vài phần.

Qua trong chốc lát, Lưu Đan giống như nhớ tới cái gì đó, mãnh liệt ngồi dậy hỏi:

- Tần Mục, em hỏi anh, cuốn sách đó trọng yếu hay không?

Tần Mục gật gật đầu, suy nghĩ và nói:

- Căn cứ theo phán đoán của anh, cuốn sách này rất trọng yếu, có thể chính là chuyện quan trọng của Thiết Báo, rất có thể chính là chứng cớ trốn thuế của hắn đấy.

Tần Mục không có nói với Lưu Đan hắn hoài nghi trong quyển sách đó có dính dáng tới nhân vật trên quan trường.

Lưu Đan gật gật đầu, tiếp tục hỏi:

- Vậy cuốn sách này rất đáng tiền?

Tần Mục cười ha hả, dùng sức ôm Lưu Đan một cái, bàn tay lớn xuất kỳ bất ý tập kích bộ ngực Lưu Đan, làm Lưu Đan hô to gọi nhỏ. Tuy hai người đã sớm hai mà một, nhưng ma Lưu Đan ở phương diện này rất mãn cảm, Tần Mục hơi có chút động tác quá phận, toàn thân Lưu Đan như nhũn ra, khiến Tần Mục muốn làm gì thì làm.

Hai người vui cười một hồi, Tần Mục nghiêm túc nói:

- Tiền tính toán là cái gì chứ? Trong mắt anh tiền chính là vương bát đản, muốn kiếm tiền còn chẳng phải dễ dàng, cũng giống như chơi vậy, nhưng mà cuốn sách đó chỉ có một.

Lưu Đan nghe ra ý tứ trong lời Tần Mục, gật gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Em sẽ đi khuyên bảo Cửu Châu.

Tần Mục cười hắc hắc nói ra:

- Chuyện gì nên cho cô ta tự quyết định đi, em đi qua giống như chúng ta đang cầu cô ấy vậy, nói thiệt cho em biết, cho dù không có cuốn sách này, anh muốn đụng vào Thiết Báo cũng có nắm chắc.

Lưu Đan nghe xong nội tâm chấn động, Tần Mục nói lời khí phách trước măt nữ nhân không thu liễm, làm cho Lưu Đan có chút nhìn không rõ nam nhân này.

Tần Mục thấy trên mặt Lưu Đan có sóng mắt lưu chuyển, liền vừa cười vừa nói:

- Đêm dài, nên ngủ.

Nói xong xong tắt đèn. Lưu Đan ai nha một tiếng, từ trong ngực Tần Mục đi xuống đất, giống như con mèo nhỏ chấn kinh, gương mặt đỏ bừng nói ra:

- Hôm nay anh ngủ đi, em... Em sẽ ngủ với Cửu Châu.

Nói xong chạy trốn ra ngoài, làm cho Tần Mục cười ha hả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.