Thanh Quan

Chương 157: Chương 157: Phản kích bước thứ ba. (1)​




Nửa đêm Tần Mục ngủ mơ mơ màng màng, đã cảm thấy có thân thể mềm mại nằm bên cạnh hắn, hương khí của Lưu Đan xông vào mũi. Tần Mục lầm bầm vài câu, hắn quen mùi của Lưu Đan rồi, trong tiềm thức hắn đặt tay lên ngực Lưu Đan.

Lưu Đan dán lên lỗ tai Tần Mục nhỏ giọng nói ra:

- Cho anh ôm ngủ, cũng đừng hồ đồ, bên cạnh là Cửu Châu đấy.

Tần Mục hôm nay cũng mệt mỏi nhiều, cộng thêm uống rượu, cũng ôm Lưu Đan càng chặt hơn một chút, cũng không có đi giày vò Lưu Đan.

Rạng sáng ngày thứ hai, Bành Nam mang quyển sách giao cho Tần Mục, cũng không biết Lưu Đan nói gì với nàng. Về sau Tần Mục mới biết được vì cuốn sách này mà Lưu Đan mang 50% cổ phần của phòng ca múa đưa ra ngoài, quả nhiên là dở khóc dở cười, nhưng mà càng thêm thương tiếc Lưu Đan.

Tần Mục trịnh trọng đặt quyển sách này vào trong cặp, nhìn Bành Nam nói vài lời yên tâm, trực chỉ cục công an.

Từ chi tiết của Thiết Báo, Lưu Đại Hữu trải qua ngược dòng tìm hiểu vài lần, trên cơ bản đã mò ra không sai biệt lắm, đợi đến lúc Tần Mục đi vào, liền đi thẳng vào vấn đề nói ra:

- Tần lão đệ ah, chuyện này không dễ làm. Tên kia chẳng những đầu tư trong huyện Tây Bình chúng ta, ở huyện bên cạnh cũng có chút sản nghiệp, chỉ sợ chúng ta động đến hắn sẽ có người ra mặt bảo hộ thôi.

Mặt mũi của Thiết Báo không nhỏ nha. Tần Mục cười cười nói:

- Không bằng chúng ta xem thứ này trước?

Nói xong lấy quyển sách ra.

Lưu Đại Hữu vừa thấy thì con mắt sáng ngời, sau khi đọc qua nội dung bên trong, nộ khí bừng bừng, vỗ bàn kêu lên:

- Quá liều lĩnh, hắn không kiêng nể gì cả.

Tần Mục lắc đầu, tuy trong quyển sách này ghi không có rõ ràng lắm, nhưng mà nhân vật trên quan trường thì quá hiểu rõ ràng, thí dụ như trong đó có viết một câu.

- Cục chiêu thương, cái chiêng, năm ngàn.

Tần Mục nhìn qua cuốn sách này, đầu óc bắt đầu chuyển động nhanh chóng, kế hoạch nên dùng quyển sách này thế nào mới mạnh nhất. Lưu Đại Hữu không ngừng đi tới đi lui trong phòng, tâm tư bất định.

Trong cuốn sách này ghi lại nhân vật bao gồm cả ba huyện, thậm chí trong thành phố cũng có nhân vật khác, chỉ cần mang nó đưa lên trên thì có không ít người mất chỗ ngồi đấy. Hai người không cân nhắc có nên dùng quyển sách này cầm Thiết Báo hay không, mà là cân nhắc làm thế nào giữ không cho nó lan ra quá rộng.

Trong quan trường không phải toàn bộ vạch trần là được, làm vậy sẽ xúc phạm lợi ích của rất nhiều người, làm cho cục diện chính trị bất ổn. Không phải vạch ra là tốt, vạch thế nào cho ổn mới là nghệ thuật.

- Chỉ bằng cuốn sách này mà bắt người có chút nói không qua ah.

Lưu Đại Hữu thở dài nói ra.

Hai mắt Tần Mục tỏa sáng, cười nói:

- Mặc dù chúng ta không có chứng cớ bắt người, nhưng không có nghĩa người khác không thể.

Lưu Đại Hữu sững sờ một chút, lập tức hiểu ý của Tần Mục rồi, lúc này cau mày một cái, cười rộ lên.

Qua mấy ngày trước cửa nhà bí thư ban thanh tra kỷ luật huyện Khổng Kiến Quốc có mấy người nhét thư tố giác không ghi tên, bên trong tường thuật chuyện Thiết Báo và cục trưởng cục chiêu thương huyện La Vạn Hữu cấu kết với nhau, đút lót nhận hối lộ, không quản lợi ích của người dân, chuyên đi hủy hoại đồng ruộng. Hoàn Cảnh Pháp quốc gia vừa ban bố chưa tới một năm, chính quyền các nơi còn nghiên cứu chính sách kỹ càng mới áp dụng lên địa phương của mình, huyện Tây Bình bây giờ toát ra án lệ, làm cho Khổng Kiến Quốc quá sợ hãi.

Nhìn thấy số liệu và chứng cớ trong thư tố giác, với tư cách bí thư ban thanh tra kỷ luật nhiều năm, Khổng Kiến Quốc không dám sơ sẩy, thông tri bí thư huyện ủy Quý Thu, hai người nhanh chóng báo cáo kỹ càng lên thành phố. Bởi vì chuyện của Thiết Báo kéo qua ba huyện và cả thành phố, ảnh hưởng của nó quá ác liệt, cho nên ban thanh tra kỷ luật thành phố đã động, bắt đầu khẩn trương bận rộn điều tra mọi chuyện.

Lúc này quan viên của ba huyện đều chấn động, dùng huyện Tây Bình làm chuẩn. Trong đó cục trưởng cục chiêu thương La Vạn Hữu của huyện Tây Bình thật sự xuống ngựa, trong cục chiêu thương làm ra các lỗi rất nặng, bị chuyển đi làm quan chức nhàn tản. Nhân viên biến hóa, cuối cùng nhất nhận được lợi ích là Trương Thúy, bởi vì năng lực xuất chúng, cộng thêm là nữ đồng chí, phù hợp phương châm "Đề bạt nữ cán bộ ưu tú" của quốc gia, cho nên tăng lên thành cục trưởng cục chiêu thương. Lưu Đại Hữu cùng Trương Thúy đều tăng chức thật nhanh, làm cho Lưu Đại Hữu không có việc gì tố khổ với Tần Mục, nói từ nay về sau trong nhà đã không có nam quyền, còn không cả ngày bị lão bà khi dễ chết.

Nhưng là Tần Mục biết rõ, những người ghi trong quyển sách này vẫn được bảo hộ nhiều, vạch trần chỉ là một phần nhỏ mà thôi, những người bị công bố chỉ là người thế lực nhỏ hoặc bị buông tha mà thôi.

Trong thành phố không có bao nhiêu biến hóa cả, trong ba huyện thì lão bản Hầu Vạn Lâm của nhà máy pin của Dược Mã Hương không có bị động tới. Lão ba của Hầu Vạn Lâm lão có giao tình không nhỏ với thôn Tây Sơn Hồ Lão Tứ, hắn không bị động tới cũng là do cân nhắc tới huyện Tây Bình.

Thiết Báo thì ngã rồi, hắn lỗi quá lớn, chọc ra chuyện này lại không được che chắn, người trong thành phố tới bắt Thiết Báo, căn cứ phán đoán của Tần Mục, không có mười năm hai mươi năm là không ra được.

Tần Mục báo cho Lưu Đan tin tức này, cũng không có nói rõ ràng, chỉ nói cho Lưu Đan và Bành Nam an tâm làm tốt chuyện ở phòng ca múa, chuyện Thiết Báo đã được giải quyết, Tam Cương bởi vì là tâm phúc của Thiết Báo, cũng bị khởi tố tội đả thương người, trực tiếp bắt ngay trong bệnh viện, cho nên về sau Bành Nam cũng không cần băn khoăn cái gì.

Bành Nam giao quyển sách ra còn lo sợ, sợ Tần Mục vì quan đồ của mình mà chọc ra nàng. Hãi hùng khiếp vía vài ngày, cũng thấy bóng dáng Tần Mục là chay đi, đột nhiên được cho hay như thế, lo lắng của nàng tan thành mây khói, làm cho Bành Nam không dám tin tưởng. Kết quả trở lại phòng ca múa thì thấy không ít nhân viên phục vụ phòng ca múa nói chuyện này, lúc ấy kích động chạy đến phòng mình khóc lớn một hồi, lúc này mới dung quang toả sáng bắt đầu công tác.

Lưu Đại Hữu cùng Trương Thúy nhiều lần mời Tần Mục đi thị trấn gặp mặt, Tần Mục dùng chuyện công tác nhã nhặn từ chối, cũng có chút mịt mờ nói cho Lưu Đại Hữu, hiện tại trên người mình có nhiệm vụ trọng yếu, không nên tiếp xúc nhiều với mình mới tốt, dù sao mình đã từng là cán bộ trấn Hà Tử, có tiếp xúc với La Vạn Hữu.

Lưu Đại Hữu cùng Trương Thúy bừng tỉnh đại ngộ, thầm than Tần Mục tâm tư cẩn thận, ngay cả chuyện tránh hiềm nghi cũng đã suy nghĩ kỹ càng rồi. Trương Thúy ở trong nhà lại run lên, còn khen mình ánh mắt tốt, nhận thức chuẩn, trong lòng Lưu Đại Hữu bị đè nén nhiều.

Tất cả mọi chuyện như vậy, vị trí cục trưởng cục chiêu thương là nơi người trong huyện Tây Bình chú ý nhất. Không có ra một năm đã có hai tên cục trưởng xuống ngựa, mọi người nhao nhao suy đoán nếu như Hầu Cửu Châu không phải nhắm vào Tần Mục, lần này xuống ngựa hay không, đương nhiên lời này không có ai đi nói ra ngoài được, chỉ suy đón lung tung trong lòng mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.