Hầu Cửu Châu mấy ngày nay sắc mặt rất đen, đi vào huyện Tây Bình, lúc làm cục trưởng cục công thương chỉ là tìm chút ít công trạng, sau đó lại dùng loại công tích này đi vào trong thành phố, thăng chức lên thật nhanh, ai nghĩ đến vừa tới đã bị Tần Mục ra oai phủ đầu, tiến vào thường ủy cũng dựng lên chút thế lực của mình, minh hữu La Vạn Hữu đã bị song quy (*nhà nước điều tra), cộng thêm tội danh "Nhìn người không rõ" cho nên lão cha của hắn giáo huấn nhiều lần, trong nội tâm đè nén rất khó chịu.
Hôm nay ở trước mặt bí thư huyện ủy Quý Thu khó nói được cái gì. Vị trí cục trưởng cục chiêu thương làm nhiều người đỏ mắt, nhưng cũng rất nóng mông, cho dù là đề bạt ai cũng khiến người đó bị soi nhiều nhất, ánh măt các nơi nhìn chằm chằm vào. Hai cục trưởng đều là Quý Thu đánh nhịp, nếu như lại phóng người cùng phe lên, Quý Thu cũng không thể bảo chứng được người đó có bị rơi đài tiếp hay không.
- Rất đau đầu ah.
Quý Thu ngồi ở trong phòng làm việc, bất đắc dĩ vỗ vỗ cái ót. Đặt đội ngũ của Bạch Quang Lượng vào vị trí cục trưởng cục công thương, Quý Thu lại có chút không cam lòng, tuy nhiên trải qua chuyện lúc trước, vết rách của Quý Thu cùng Bạch Quang Lượng cũng giảm một chút, nhưng ở trong cục diện chính trị thì ai cũng không đúng, Quý Thu không muốn nâng người của Bạch Quang Lượng lên.
Cuối cùng nhất bí thư Dược Mã Hương là Kim Tiểu Lượng được đề thăng lên làm cục trưởng cục chiêu thương, bí thư Dược Mã Hương do một phó bí thư trấn lên thay.
Kim Tiểu Lượng lên đài rất vi diệu. Ai cũng biết Kim Tiểu Lượng là thân tín của Bạch Quang Lượng, nhưng có đôi khi không phải vô cùng xu nịnh Bạch Quang Lượng, thái độ lập lờ nước đôi. Mang một người nhìn không thấu lên vị trí này, xảy ra vấn đề cũng không cần Quý Thu một người tới gánh chịu, Bạch Quang Lượng cũng có trách nhiệm nhất định.
Kim Tiểu Lượng căn bản không có nghĩ tới mình được đề bạt lên làm cục trưởng cục chiêu thương, tuy hắn biết rõ đây là quả bom hẹn giờ, nhưng mà hắn rất thích vị trí này.
Bạch Quang Lượng ngược lại dặn dò Kim Tiểu Lượng trước khi tiền nhiệm, nhất định phải chú ý vấn đề kinh tế va tác phong, Kim Tiểu Lượng cũng đáp ứng.
Thời điểm này cục diện chính trị của huyện cũng ổn định lại, thời gian lại trôi qua hai tháng, khoảng cách Tần Mục tính toán thời gian càng gần. Nhìn qua lịch thì Tần Mục thở dài một tiếng, còn có mấy tháng đã tới lễ mừng năm mới, chính mình kiếp này trốn không khỏi.
Thông qua vài lần điện thoại cho Ông Văn Hoa, trong điện thoại cơ bản là Ông Văn Hoa chỉ huy cấp dưới công tác, một bên hỏi thăm Tần Mục suy đoán Liên Bang Xô Viết giải thể có chính xác hay không. Tần Mục cũng cười khổ, hắn sống lại kiếp này chẳng khác gì hiệu ứng domino, ai cũng không biết nó sinh ra biến hóa gì.
Thời gian qua đi, ngày 20 tháng 8, Tần Mục nghe thông tri, bảo hắn ngày 22 đi hợp, lãnh đạo trong thành phố tới thị sát, chuyên môn điểm danh huyện Tây Bình Miếu Trấn chủ tịch trấn Tần Mục tới.
Tần Mục nghe tin tức này, trong nội tâm rất kỳ quái, chỉ đích danh một chủ tịch trấn, thành phố có động tác gì. Sau đó hắn gọi điện cho Bạch Quang Lượng mới biết được, đây là phó bí thư thị ủy vừa được đề bạt lên, dựa theo quyền lợi mà nói cũng thuộc phe cải cách. Tần Mục nghe xong cũng hiểu rõ ràng, Bạch Quang Lượng ngữ khí càng trở nên nặng nề, cảnh cáo nói:
- Tiểu Tần ah, anh phải cẩn thận, phó bí thư Hầu kia là phái cải cách, anh hiểu chưa?
Họ Hầu? Có quan hệ thế nào với Hầu Cửu Châu đây? Lần này thị sát đến tột cùng là làm sao tới lộ?
Trong lòng Tần Mục bắt đầu cân nhắc, nghe Bạch Quang Lượng nói thì phó bí thư Hầu này lai giả bất thiện.
- Đinh linh linh.
Thời điểm Tần Mục trầm tư thì điện thoại vang lên, Tần Mục cầm lấy điện thoại nói ra:
- Alo, đây là văn phòng chủ tịch trấn Miếu Trấn!
Giọng nữ như đã từng quen biết vang lên, trong âm thanh mang theo tức giận và vô lực.
- Tần Mục sao?
Nghe giọng của đối phương biết tuổi không lớn, mang theo giọng ỏn ẻn nhưng không có làm nũng, mà là trong trẻo và lạnh lùng cùng không kiên nhẫn, Tần Mục cảm thấy giọng này quen quen, nhất thời không nhớ ra, hỏi:
- Xin chào, tôi là chủ tịch trấn Miếu Trấn Tần Mục, xin hỏi cô là ai?
Nữ hài tử nghe Tần Mục xác nhận, lạnh như băng nói ra:
- Tần Mục, tôi cảnh cáo anh, anh phải bác bỏ hôn sự này, bằng không tôi sẽ khiến anh không làm nam nhân được.
Nói xong câu đó trực tiếp cúp điện thoại.
Tần Mục không hiểu gì cả, cũng không biết là ai, nhàm chán đùa dai với chủ tịch trấn à? Nghĩ lại rất không có khả năng, hôn thê của mình là ai mình còn không biết, người khác đã nhận được?
Nghĩ tới đây Tần Mục cầm điện thoại cười cười, cũng bỏ qua chuyện này, không đi quản nó, cúi đầu tiếp tục xem báo, tâm tư cũng không đặt ở đây, nghĩ đến nội dung hội nghĩ sắp tới và tình huống của mình.
Qua trong chốc lát, Tần Mục châm trà, điện thoại lại vang lên, lần này chính là điện thoại của Ông Văn Hoa. Trong điện thoại Ông Văn Hoa thần thần bí bí, nói lễ mừng năm mới sẽ từ nước Mỹ bay trở về, còn bảo Tần Mục trong thời gian này ít hút thuốc và uống rượu, làm hắn không hiểu gì cả.
Tần Mục cũng có chút nghi hoặc, hỏi:
- Mẹ, con nói thật. Mẹ nói thì mệt mỏi, con nghe cũng mệt mỏi, làm gì mà không thoải mái như vậy, mẹ con mình có chuyện vòng vo sao?
Ông Văn Hoa xấu hổ cười vài tiếng, trầm mặc trong chốc lát hỏi:
- Tiểu Mục ah, mẹ muốn mở công ty con ở Quảng Châu, con cảm thấy thế nào?
Tần Mục không nghĩ tới tư tưởng của Ông Văn Hoa có khoảng cách lớn như vậy, từ trong mạch suy nghĩ của Ông Văn Hoa nói ra:
- Quảng Châu không bằng thành phố Tân Châu, mẹ qua đó không phải tốt sao?
Ông Văn Hoa cười một tiếng, nói:
- Đều như nhau, tùy con, nhưng mẹ hiện tại không có bao nhiêu nhân thủ, tìm người của con mượn một chút nhé?
Ông Văn Hoa nói những lời này khiến Tần Mục phát mộng, hắn kỳ quái hỏi Ông Văn Hoa mình có nhân thủ gì, nước Mỹ bên kia nhân tài cũng không ít, tại sao lại bắt người của mình.
Ông Văn Hoa nói:
- Tiểu Mục ah, bên cạnh con có nhiều nhân tài đấy, ví dụ như cô gái mở phòng ca múa này, mẹ thấy rất tốt.
Tần Mục nghe xong lời này, trong nội tâm chấn động một cái, cảm giác lạnh buốt bao phủ khắp toàn thân. Xem ra chuyện của mình và Lưu Đan đã bị gia tộc biết rõ, hoặc là bọn họ đưa ra yêu cầu gì đó với Ông Văn Hoa, lúc này khiến Ông Văn Hoa có chút khó xử tìm chính mình thương lượng.
- Mẹ, lời này của mẹ con không rõ.
Tần Mục cảm thán một tiếng, hỏi lời này Tần Mục cũng không tin, ám chỉ rõ ràng như vậy còn không hiểu, hắn sống uổng cả đời rồi.
- Tiểu Mục ah, con nghe mẹ nói, mẹ biết rõ trong lòng con không thoải mái. Thế nhưng mà nếu như con quý trọng tình cảm của hai người bọn họ, tốt nhất nên tiễn hai người đi đi. Phải biết rằng chuyện hôn nhân của con đã định ra, sang năm âm lịch đầu tháng hai đã kết hôn rồi.
Ông Văn Hoa thấy Tần Mục giả ngu, cũng nói thẳng ra.