Tần Mục cầm microphone, đầu óc của hắn chấn động mạnh mẽ, đối với chuyện này hắn sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng lại chưa từng nghĩ đến người trong gia tộc ác như vậy, nếu như hắn không dựa theo lời Ông Văn Hoa xử lý, chỉ sợ...
Tần Mục bình tĩnh tâm thần, hắn đốt thuốc, liên tục rút mấy hơi làm cho buồn bực và khói thuốc giao thoa nhau, lớn tiếng ho khan vài tiếng, cơ hồ ho ra nước mắt mới cảm giác ngực nhẹ nhõm. Hắn uống miếng nước, thanh thanh yết hầu, trầm giọng nói ra:
- Nếu như con không đáp ứng thì sao?
Ông Văn Hoa trầm mặc một chút, mới ôn nhu nói:
- Tiểu Mục, đừng chậm trễ tiền đồ của mình, cũng đừng hại đứa bé đấy.
Những lời này mặc dù nói rất ôn nhu, nhưng mà trong ý tứ lại rất nghiêm trọng, "Đừng hại đứa bé kia ", rốt cuộc là tới mức độ nào?
Tần Mục không muốn suy nghĩ, cũng không dám suy nghĩ, hắn chỉ cảm thấy ngực của mình như có thứ gì đó đang vỡ nát, không, con mắt có chút đau nhức, thời điểm này hắn mới biết được hắn cùng với Lưu Đan có cảm tình rất sâu, hắn không bỏ được.
- Tiểu Mục, mẹ không khuyên giải con, con nên biết lựa chọn chính xác là gì.\
Nói xong câu đó, Ông Văn Hoa thở dài thật sâu, cúp điện thoại.
Trong loa truyền ra tiếng tút tút, Tần Mục cơ hồ cảm giác chết lặng, trong nội tâm đang suy nghĩ gì thì hắn cũng không biết, chỉ cảm thấy loạn, cảm thấy loạn.
Đăng đăng đăng.
Âm thanh gõ cửa vang lên, Tần Mục đột nhiên tỉnh táo lại, cố gắng bình tĩnh, thấp giọng nói ra:
- Vào đi.
Người đi vào là Trác Đại Trung, Tần Mục đừng lên mời ngồi. Trác Đại Trung nhìn chằm chằm vào Tần Mục trong chốc lát, chậm rãi nói:
- Người trẻ tuổi phải trải qua đả kích, lần này anh khó có cơ hội xoay người.
Trác Đại Trung nghe được tiếng gió trong huyện ủy truyền ra, phó bí thư thị ủy xuống thị sát, chủ đích là nhắm vào Tần Mục cùng Bạch Quang Lượng, cũng có đồn đãi nói Bạch Quang Lượng trong huyện Tây Bình thời gian sẽ không dài, Tần Mục cũng đi tới cuối cùng, vĩnh viễn không xoay người được. Đối với Tần Mục, Trác Đại Trung đã tiêu trừ tâm lý bài xích, cộng thêm Tần Mục trong trấn ủy không có lộng quyền, mà là thật sự tận sức lực cải thiện Miếu Trấn, làm cho Trác Đại Trung cảm giác Tần Mục nhập gánh rất vui, giảm rất nhiều lục đục với nhau, cho nên vừa nghe thấy tiếng gió cũng tới nhìn Tần Mục, xem tinh thần của hắn có chịu đựng được đả kích hay không.
Quả nhiên người trẻ tuổi vẫn là người trẻ tuổi, sắc mặt vô cùng kém cỏi, vì vậy nói thẳng ra, ngược lại có chút tối kỵ của quan trường. Nếu hắn biết rõ những câu nói thẳng này truyền ra ngoài, ai cũng không giúp hắn được, chẳng khác gì cái miệng hại thân.
Con mắt Tần Mục sáng ngời, chỉ cần kết hôn với nữ nhân kia, chuyện đồng sàn dị mộng Tần Mục quả thật có thể làm ra được. Đợi tới lúc mình đứng vững chân trong gia tộc, hôm nhân có duy trì hay không còn là vấn đề đấy.
Nghĩ tới đây Tần Mục không hiểu thấu cười rộ lên, lúc này mới chú ý tới Trác Đại Trung đang kỳ quái nhìn mình, không có ý tứ gãi gãi đầu, nói ra:
- Trác bí thư, có chuyện gì không?
Trác Đại Trung thấy bộ dáng Tần Mục mất hồn mất vía, cũng thở dài, lắc đầu, nói ra:
- Tự giải quyết cho tốt.
Nói xong bưng lấy nước trà ra ngoài.
Tần Mục vui cười, hôm nay mình thở dài như thế, chẳng lẽ mình kém đi sao?
Buổi chiều hôm sau, Tần Mục đi tới thị trấn, trong đêm ở lại trong nhà Lưu Đan.
Hôm nay Lưu Đan làm việc cả ngày không được tập trung, có cảm giác sẽ có chuyện gì phát sinh, làm việc cũng mất hồn vía, Bành Nam cho Lưu Đan sớm về nhà, công việc ở phòng ca múa do nàng làm.
Lưu Đan có chút mờ mịt về đến nhà, mở cửa xem xét, Tần Mục đang buộc tạp dề nấu nướng, trên mặt bàn còn bày mấy món ăn, còn có một bình rượu.
Lưu Đan cười lên, nhìn qua Tần Mục một nam nhanalafm bếp, nàng nhõng nhẽo cười lên, cũng buốt tóc dựng ngược của Tần Mục xuống, sau đó chăm chú nằm trong ngực Tần Mục, hai mắt nhắm lại, đưa bờ môi ôn nhu cho Tần Mục.
Tần Mục lập tức mê say hôn thâm tình, trong nội tâm giống như có gì đó bị xé rách.
Đợi đến lúc tất cả chuẩn bị xong, Tần Mục tắt đèn, hai cây nén đỏ chiếu sáng cả phòng, cả gian phòng tràn ngập sắc thái Romantic.
Lưu Đan hoàn toàn bị cử động của Tần Mục chấn trụ, trong ánh mắt dần dần có lệ quang, nàng liên tục lau mà không hết được, nước mắt vẫn chảy như suối.
- Anh, anh chưa từng có tốt như vậy bao giờ!
Lưu Đan nghẹn ngào nói ra, chăm chú ôm eo Tần Mục, tựa đầu vào ngực của Tần Mục, nhu nhược vô lực ôm vòng sau lưng Tần Mục, nhưng mà không có chút khí lực nào.
Tần Mục thở dài một tiếng, nếu nàng đáp ứng mình, nàng đi lần này thì không biết bao lâu mới gặp lại.
Lưu Đan là nữ nhân thông minh, từ biểu hiện của Tần Mục phát hiện ra chuyện gì đó, nhưng mà nàng không có suy nghĩ, cũng như Tần Mục không dám suy nghĩ. Hai người giả nhân giả nghĩa ẩn nấp tâm tư của mình, ăn một bữa tối không là tính lãng mạn nhưng vô cùng lãng mạn.
Bữa tối nghỉ ngơi một chút, hai người vẫn không có nói gì, xem một bộ phim truyền hình, cả hai đưa nhau vào phòng tắm. Ở trong bồn tắm lớn Lưu Đan điên cuồng hôn hít Tần Mục, Tần Mục cũng phản ứng kịch liệt. Trong bồn tắm nước phập phồng xao động, làm cho hai yêu nhau trao nhau nụ hôn hoàn mỹ.
Tắm rửa qua đi, hai người tách ra, bắt đầu chiến đấu mới, từ trong phòng khách tới phòng bếp, từ ghế sô pha tới thảm, lên tới trên tường, khắp nơi đều lưu lại dấu vết yêu nhau của hai người, thẳng đến khi tâm linh dung hòa ba lượt, Lưu Đan giống như con mèo nhỏ co rúc ở trong ngực Tần Mục, dùng ngón tay nhỏ vẽ lên ngực Tần Mục vài vòng, nhỏ giọng nói ra:
- Phát sinh chuyện gì, có phải, có phải chúng ta sẽ...
Tần Mục thở sâu, hắn biết rõ, cho dù mình trốn tránh thế nào, nên đối mặt vẫn phải đối mặt. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc dài của Lưu Đan, Tần Mục ôn nhu nói:
- Mẹ của anh muốn thành lập công ty ở Thượng Hải, mẹ muốn gọi em đi hỗ trợ.
- Mẹ?
Lưu Đan mặt nóng hổi, nhỏ giọng nói ra:
- Mẹ cũng biết?
Tần Mục ân một tiếng liền không nói gì, nhẹ nhàng vuốt vành tai xinh xắn của Lưu Đan.
Từ biểu hiện của Tần Mục suy đoán, Lưu Đan đã hiểu vận mệnh chờ mình là gì, nàng tận lực dấu nước mắt trong lòng, có chút dí dỏm có chút tiếc nuối nói ra:
- Ai, đáng tiếc..., cố gắng như vậy nhưng không thể mang thai hài tử.
Thân thể Tần Mục chấn động, ôm Lưu Đan càng chặt hơn.
- Tần Mục.
Thân thể Lưu Đan đẩy ngực của Tần Mục ra, thoát khỏi ôm ấp của Tần Mục, bên ngoài đang có băng tuyết, nàng nức nở nghẹn ngào khóc lớn, nhỏ giọng nói ra:
- Tần Mục, đáp ứng em, không nên quên em được không?
Tần Mục lập tức khóe mắt đau nhức, một cảm xúc nhộn nhạo khó chịu xuất hiện trong lòng, hắn ân một tiếng, kiên định nói:
- Chỉ cần em không rời khỏi anh, anh vĩnh viễn nhớ em.
Thị ủy Hầu phó bí thư cũng là lão làng trong chính quyền, bí thư thị ủy mới vừa lên, các phương diện cần cân đối, sau đó cất nhấc Hầu phó bí thư lên vị trí cũ của hắn.