Thanh Quan

Chương 301: Chương 301: Tao ngộ cưỡng hôn. (2)​




Đăng đăng đăng!

Tiếng bước chân dồn dập truyền tới. Tần Mục nghiêng đầu qua, hắn phun ra khói thuốc như sương mù, đem tâm tư đặt vào yến hội tối nay. Buổi sáng có một nam nhân da trắng chừng bốn mươi tuổi đứng trước cửa phòng của hắn, Tần Mục mời mời hắn vào và hỏi tên tuổi, mới biết được người này chính là đối thủ chính trị của Lạc Minh Huy, Warren Hughes. Lần đầu gặp mặt Warren Hughes cho Tần Mục cảm giác rất không tồi, nam nhân này trời sinh có độ mẫn cảm chính trị, dụng ý phía sau chuyện hắn vung tiền như rác kia. Warren Hughes dùng ngữ khí chân thành nói rõ thị trưởng Houston mời Tần Mục đi tới nhà hắn ăn tối, đạt được Tần Mục trả lời chắc chắn, hơn nữa Tần Mục dùng ngữ khí thần bí bảo Warren Hughes chuẩn bị thêm mấy thiếp mời, đến lúc đó khả năng có nhân vật không tưởng xuất hiện.

Con mắt Warren Hughes sáng lên, thử thăm dò suy nghĩ của Tần Mục, nhưng lại bị hắn cao thâm mạt trắc lừa dối một phen, nhưng hắn cũng không có thất vọng, mà cảm thấy Tần Mục rất có thành ý kết giao bằng hữu với hắn, nếu không cũng không chủ động đưa thư mời, điều này nói rõ nhân vật sau lưng Tần Mục sẽ hiện thân ở yến hội.

Nghĩ tới đây khóe miệng của Tần Mục cười khổ. Hắn làm chuyện này suy nghĩ tới hiệu quả và lợi ích, trực tiếp xem Ông Văn Hoa trở thành thẻ đánh bạc. Thế nhưng mà có người để lọi dụng mà không cần, vậy uổng cho hắn là người trong quan trường rồi. Đi đến con đường này, cho dù là người nhìn thấy nhiều mặt cũng sẽ biết đưa giá trị lợi dụng của mình ra. Từ khi Tần Mục lựa chọn đi đến con đường này, hắn rất rõ đạo lý trong đó, nếu không dùng thân gia của Ông Văn Hoa thì hắn làm phú nhị đại chẳng phải rất tốt hay sao?

Nhưng mà lòng mang thiên hạ nói có chút lớn, lo nước lo dân lại có chút không rõ ràng, Tần Mục thầm nghĩ bằng vào kinh nghiệm ly kỳ của mình giúp dân chúng một chút, dù tiếng nói của hắn rất nhỏ. Vì đạt được mục đích này, hắn phải ổn định bước chân, nếu không người nhỏ, lời nhẹ được không bù mất, dù có Tần lão gia tử che chở cũng không làm nên chuyện gì. Cộng thêm Tần lão gia tử tuổi đã lớn, quy luật tự nhiên tùy thời sẽ ứng trên người Tần lão gia tử, khi đó Tần Mục còn chưa bồi dưỡng ra dòng chính của mình, chiếm cứ vài phần giang sơn trên chính đàn, hắn sớm muộn sẽ bị hạ gục.

- YAA.A.A..

Một tiếng kinh hô thanh thúy, Tần Mục còn chưa khôi phục tinh thần lại, cũng cảm giác một làn gió thơm thổi vào mũi. Một thân thể nhu nhuễn lao vào trong ngực Tần Mục, Tần Mục nhíu mày, lập tức núp ở góc tường, thân thể của hắn và cô gái kia chạm nhau.

- Cô...

Tần Mục căn bản không hiểu chuyện gì phát sinh, liền phát hiện bờ môi bị hương khí bao phủ. Một mái tóc màu vàng đặc biệt chói mắt, trong lòng Tần Mục có cảm giác hoang đường, trong cửa hàng dị quốc tha hương, hắn lại bị một nữ nhân ngoại quốc cưỡng hôn.

Tần Mục hết sức đẩy nàng ra, không cho nàng ôm ấp. Trong quốc gia gọi là tự do này căn bên HIV rất phát triển. Tần Mục trên mặt chán ghét, cô bé kia tràn ngập sợ hãi kêu lên:

- Tiên sinh, van cầu anh cứu tôi.

Tần Mục nhíu mày, cô bé này thoạt nhìn phi thường quen mắt, thậm chí còn kích thích tiếng lòng của Tần Mục. Có thể xác định trong trí nhớ Tần Mục đã từng xuất hiện thân ảnh nữ nhân ngoại này, cũng chẳng biết tại sao lại sinh ra thương tiếc cho cô gái, loại cảm giác này lặng yên tới làm cho Tần Mục buồn bực.

Nhìn thấy Tần Mục mặt âm trầm, trong đôi mắt màu lam của nàng có nước mắt, đang muốn giải thích thì một giọng nói thô bạo vang lên:

- Bắt lấy nó, ngày mai phải cho nó đứng đường!

Tần Mục sững sờ, từ ngữ đứng đường hắn biết rõ, tại nước Mỹ có ý nghĩa chính là đám gái bán hoa. Hắn cũng thư giãn lại, nhìn qua nữ hài tràn ngập bất lực kia, nói:

- Đứng sau lưng tôi, chuyện này tôi có thể giải quyết.

Nữ hài bán tín bán nghi cắn chặt bờ môi, nàng đã mấy lần tránh né đám đòi nợ này, nhưng lần này bọn chúng không bắt được nàng thì không bỏ qua, bố trí nhiều nhân thủ chung quanh cửa hàng. Nàng có thể cố gắng kiếm tiền, cũng cố gắng trả tiền, nhưng mà tiền vay nặng lãi không ngừng tăng lên, vào thời điểm mình không chịu nổi va vào một nam nhân không biết. Tần Mục nói ra lời này giống như cọng rơm cứu mạng, cho dù là một chút hy vọng nàng cũng phải bắt được.

- Cô muốn lợi dụng tôi tránh né đám người này lùng bắt sao?

Tần Mục tốt cười nói:

- Vô dụng, gặp chuyện không may phải đối mặt, tránh né vẫn không phải biện pháp.

Nữ hài lắc đầu, lại gật gật đầu, hắn vĩnh viễn không biết mình thiếu nợ bao nhiêu tiền, lãi mẹ đẻ lãi con ép nàng không thở nổi. Đối mặt, đối mặt như thế nào? Chẳng lẽ phải dùng thân thể của mình trả nợ sao?

- Ha ha, con điếm, thì ra là đầu nhập vào nam nhân sao. Đồ khỉ da vàng, cút sang một bên, đây là chuyện của nhà Douglas!

Bảy tám người chạy tới hành lang, tên râu quai nón cầm đầu cười dữ tợn, móc súng chỉa vào Tần Mục.

Tần Mục gật gật đầu, tránh qua bên cạnh một chút, lộ ra nữ hài run rẩy sau lưng. Tần Mục vốn không tính toán biến mình thành tầm ván, cho nên đám người râu quai nón phát hiện có người giấu sau lưng của hắn.

- Theo tao đi, thiếu nợ lão đại của chúng tao hai vạn đô la mày còn cho rằng trốn được sao?

Râu quai nón đi về phía trước vài bước, họng súng chỉa vào đầu của nữ hài.

- Hiện tại mày đã thiếu lão đại của tao năm vạn đô la, bọn tao đã điều tra tài khoản của mày rồi, đã không có năng lực tiếp tục trả tiền lãi, cho nên thừa dịp mày còn trẻ nên vào khách sạn kiếm ít tiền đi. Ha ha ha ha ha.

Hắn nói cho hết lời thì một đoàn người cười rộ lên, ánh mắt nhìn qua nữ hài ai cũng hiểu.

Nữ hài oán hận trừng Tần Mục, nàng thật không ngờ nam nhân này quá nhát gan và không thủ tín, cứ như vậy giao nàng ra, chẳng khác gì con sói lừa cô bé quàng khăn đỏ.

Tần Mục nhìn thấy ánh mắt tức giận của nàng, trong lòng có chút buồn cười, ngón tay vuốt mũi, cười nói:

- Douglas gia, Phinney Douglas?

Phinney Douglas, đây là ông trùm tổ chức xã hội đen của Seattle, các sản nghiệp đen đều có liên quan tới hắn. Tập đoàn Hoa Hạ tại Seattle cũng từng xuất hiện chút ít sinh ý với hắn, từ mặt ngoài thì Phinney Douglas có phong độ ưu nhã thân sĩ, thậm chí còn uống cà phê với Tần Mục còn nói phong thái biển rất tốt.

Râu quai nón đầu nhanh chóng nhìn qua Tần Mục, ánh mắt lộ ra vẻ hoài nghi và tức giận, tức giận nói:

- Tên của Douglas tiên sinh mày có thể gọi à?

Tần Mục nhún nhún vai, bàn tay bỏ vào túi. Một đống âm thanh kéo khóa bảo hiểm vang lên, Tần Mục vô tội nói ra:

- Tôi chỉ muốn gọi điện cho Phinney thôi.

Trong điện thoại truyền ra âm thanh thân sĩ của Douglas, hắn nghe Tần Mục điện thoại thì mừng rỡ. Tần Mục nói ngắn gọn chuyện xảy ra với Douglas một lần, hắn trầm ngâm nói:

- Tần, lòng nhiệt tình của anh khiến tôi khâm phục, nhưng đây là chuyện cấp dưới, sẽ phá hư quy củ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.