Thanh Quan

Chương 302: Chương 302: Sydney​




Đương nhiên Tần Mục biết rõ ý của Phinney Douglas, cho dù hắc đạo bạch đạo mà không có quy củ sao làm vuông tròn được, đây là vấn đề người đứng ở trên cao chú ý tới, hắn không có yêu cầu Douglas thu tay lại, chỉ nói muốn mời Phinnaey đi dự vũ hội của thị trưởng Houston. Với tư cách thượng vị giả của xã hội đen, mặc dù Phinney có cử chỉ ưu nhã nhưng khó có thể tới được nơi thanh nhã. Tần Mục mời như là đầm rồng hang hổ nện vào đầu của hắn, lập tức làm cho hắn trầm ngâm, hơn phân một lúc sau mới lên tiếng:

- Tần thân ái, chuyện anh mời tôi cảm thấy vinh quang, thế nhưng mà chuyện của Sydney...

Sydney! Rốt cuộc Tần Mục biết vì sao vừa nhìn thấy mặt nữ hài này lại sinh ra cảm giác tương tiếc rồi. Nữ hài tóc vàng, vẻ mặt nhát gan sợ hãi này vào năm 95 cũng chính là hai năm sau sẽ hóa thành hiệu ứng khủng khiếp. Bởi vì bà nội của nàng bệnh nặng, nàng phải vay nặng lãi không cách nào trả nổi, cuối cùng nhất bị buộc bách làm sinh ý xác thịt, hai năm sau không chịu nổi tra tấn tâm lý, lựa chọn nhảy từ lầu chín xuống.

Chuyện này tùy ý có thể thấy được ở trên khắp thế giới, nhưng Sydney lại có thiên phú âm nhạc không gì sánh kịp. Tần Mục ở kiếp trước vô tình đọc được tác phẩm của nữ hài này trên internet, đó là tác phẩm I See The God tràn ngập đau thương và bi ai, lại biểu hiện tâm lý bất khuất của mình. Tần Mục tìm đọc tư liệu về nàng, có rất nhiều danh gia âm nhạc quốc tế vô cùng thương tiếc cho tài năng của nàng, nếu như Sydney không có hương tiêu ngọc vẫn, âm nhạc lưu hành trên thế giới bởi vì nàng sinh ra biến hóa cực kỳ trọng yếu.

Hiện tại nàng đứng trước mặt của Tần Mục, nàng như con nai bị tổn thương, ánh mắt thê lương lại lạnh lungfnhinf hắn. Tần Mục có chút lắc đầu, nói trong điện thoại.

- Phinney, thỉnh cho phép tôi xưng hô thân mật như vậy, tiền nợ của Sydney tiểu thư sẽ nhanh chóng tới đúng nơi, bằng hữu ngài có phải thư thả hai ngày không?

Đám người râu quai nón và Sydney đồng thời trừng to mắt, không dám tin nhìn vào Tần Mục. Dám như vậy xưng hô Douglas tiên sinh, cái này Tần Mục đến tột cùng là người nào?

Tần Mục đạt được câu trả lời khẳng định, chỉ một lúc sau điện thoại của râu quai nón vang lên. Hắn nhỏ giọng nói vài lời trong điện thoại, sau đó phức tạp nhìn về phía Tần Mục, hắn mang người rời đi. Sydney giống như một cô bé lọ lem, vừa mới bị mẹ kế khi dễ lại có bạch mã vương tử xuất hiện trước mặt của nàng, không nháy mắt nhìn qua Tần Mục, sợ hãi hỏi:

- Tiên sinh, sao bọn họ đột nhiên rời đi?

Tần Mục cười cười, đi đến trước mặt Sydney cười nói:

- Cho dù như thế nào cũng không thể bỏ qua hy vọng. Kiên trì mộng tưởng của mình nha, tôi tin tưởng thượng đế trên cao đang quan sát cô. Chúc phúc cô, I See The God!

Sydney giật mình che miệng nhỏ nhắn, nàng đam mê âm nhạc, cũng thử sáng tác ca khúc của mình, nàng muốn một lần hành động thành danh. Nhưng mà cho dù nàng như thế nào thì người trẻ tuổi kia làm sao biết ca khúc mình vừa mới viết xong. Nàng nháy mắt xanh lam nhìn qua Tần Mục, hình ảnh nam nhân Châu Á này tràn ngập tâm linh của nàng, làm cho nàng kìm lòng không được thấp giọng kinh hô:

- Trời ạ, anh làm sao biết?

Tần Mục mỉm cười, không có trả lời, xoay người đi vào trong siêu thị, lưu lại một câu nói:

- Về nhà làm chuẩn bị đi, tôi nhìn thấy tương lai của cô tràn ngập hào quang chiếu rọi đấy.

Tần Mục tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ trợ giúp người khác, trên thế giới này người cần phải trợ giúp quá nhiều, năng lực của hắn phi thường có hạn, không phải chuyện gì cũng lãng phí tinh lực của hắn. Nhưng mà xuất thủ tương trọ với Sydney chính là nhớ lại kiếp trước của mình, thời điểm tâm tình phức tạp và áp lực thì nghe được tiếng ca của Sydney, đó là lúc tâm linh được tẩy rửa.

Sydney mờ mịt nhìn qua bóng lưng Tần Mục rời khỏi, nữ hài vừa tới tuổi pháp định của Mỹ đang nghi hoặc nhìn qua Tần Mục, chỉ cảm thấy Tần Mục chính là sứ giả của thượng đế phái tới cứu vớt mình, đám người râu quai nón biểu hiện cho mơ ước của nàng, Tần Mục chính là thiên sứ che chở cho nàng.

- Cảm ơn anh, thiên sứ.

Nước mắt óng ánh của Sydney chảy xuống, cái miệng nhỏ nhắn nói ra mấy chữ này.

Đối với Tần Mục mà nói đây chỉ là chuyện nhỏ xen vào giữa mà thôi. Sau khi tụ hợp với đám người Anna, Tần Mục thấp giọng thương lượng với Anna, phải chăng có thể thành lập công ty âm nhạc hay không. Anna mím môi vừa cười vừa nói:

- Chủ tịch đã đồng ý ký tên lên hợp đồng, nói phải nghe theo anh vô điều kiện, cho dù anh bán tập đoàn Hoa Hạ đi, tôi cũng chỉ có thể suy nghĩ làm thay cho anh.

Tuy tiếng Trung của nàng không có mượt mà, nhưng lại tràn ngập ngữ điệu ngoại quốc, huống hồ trong lời nói còn mang theo hương vị làm nũng, làm cho Hàn Tuyết Lăng bĩu môi, trong mắt của nàng đang ăn dấm chua của Tần Mục, dù sao hai nữ nhân...

Anna lấy điện thoại ra, liên tiếp nói tiếng Anh, sau đó bố trí thu mua một côn ty thu âm và ghi hình loại nhỏ ở Seattle. Nhìn thấy ánh mắt của Tần Mục hiện ra thần thái nghi hoặc, cúp điện thoại Anna giải thích, hiện tại tập đoàn Hoa Hạ còn chưa có minh tinh, chỉ có thể trước từ người của công ty ghi âm và ghi hình làm lên. Nàng giống như một kẻ đa tài, giống như chuyện gì cũng đã đọc lướt qua. Tần Mục gật gật đầu, mẹ có thể chọn nàng làm trợ lý đặc biệt hiển nhiên là năng lực của nàng rất mạnh, về phần vấn đề minh tinh phải cho người khác tìm rồi.

Vì thế Tần Mục đề cử cho Anna về Sydney, tự nhiên khóe miệng của Anna hiện ra nụ cười. Nam nhân trước mặt của nàng không phải là chim non cái gì cũng không hiểu, ngược lại có chút tư thái lãnh đạo, biết rõ nâng một minh tinh lên chẳng khác gì hắn độc chiếm. Anna liếc mắt nhìn Hàn Tuyết Lăng, thấy nàng đang biểu lộ ưa thích với một món trang sức, liền tiến đến bên tai Tần Mục nhỏ giọng nói ra:

- Tần tiên sinh, nếu như anh muốn thưởng thức tư vị ngoại quốc, tôi tùy thời chờ anh. Phải biết rằng lưu luyến tình cảm dị quốc chính là đoạn ca kịch được ưa thích của Shakespeare đấy.

Tần Mục không tự chủ được run lên, là lạ nhìn qua Anna, nữ nhân này dĩ nhiên là song tính nha. Tần Mục nhất thời tà ác, trong đầu nghĩ tới cảnh một nam hai nữ, trong mắt của hắn có lửa nóng, làm Anna cười rộ lên. Hàn Tuyết Lăng ở bên cạnh không rõ ràng cho lắm, chỉ nhìn qua Tần Mục kêu lên:

- Tần Mục, Tần Mục, mau tới đây, em ưa thích dây chuyền này.

Tần Mục đi qua, nhìn vòng cổ kim cương có giá hai vạn đô la, khoát tay nói ra.

- Dựa theo cấp bậc của anh, muốn mua được trang sức này phải làm hai trăm năm đấy.

Hàn Tuyết Lăng biết rõ Tần Mục đang trêu chọc nàng, hung hăng vặn thịt hông của hắn một cái, động tác này đã thành thói quen. Tần Mục cười cười làm người bên cạnh nhìn qua, cho dù người bán hàng có mù lòa cũng hiểu rõ, vô cùng hâm mộ.

- Xong, tiền lương cả đời này của mình biến thành dây chuyền rồi.

Đụng phải Sydney, tâm tình của Tần Mục sáng sủa không ít, lại vui đùa với Hàn Tuyết Lăng, đây là chuyện ít thấy. Hàn Tuyết Lăng bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn nói ra:

- Anh ít đến, em cũng không tin anh không tham nhũng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.