Thanh Quan

Chương 303: Chương 303: Màn che. (1)​




Tâm tình tốt bị một câu này của Hàn Tuyết Lăng đập lên một tầng bóng mờ. Nơi có người là có giang hồ, có giang hồ thì có tư dục, điểm này cho dù là quốc gia, chính quyền nào cũng không sửa được, Tần Mục hắn chỉ cần không thẹn với lương tâm là được rồi.

Thời điểm buổi chiều đám người Tần Mục ra sân bay đón Ông Văn Hoa. Ông Văn Hoa đã sắp xếp thời gian thật nhanh, trực tiếp ngồi lên máy bay riêng tới. Đám chó săn tin ở New York thấy chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ đột nhiên rời đi tới Seattle thì vô cùng chú ý, công ty có chút thực lực vận dụng máy bay tư nhân bay theo máy bay của Ông Văn Hoa, quan sát toàn bộ hàn trình của Ông Văn Hoa.

Tần Mục nhìn qua máy bay có hai chữ "Hoa Hạ" đáp xuống, cảm xúc bành trướng. Trên thế giới này cũng chỉ có mấy người vô tư trợ giúp hắn, Ông Văn Hoa nằm ở vị trí đầu não. Cho dù Tần lão gia tử có cần cân nhắc không? Cái nhìn khắp nơi, cho dù là trong Tần hệ thì lão gia tử cũng phải cực lực trấn an, thậm chí còn phải ẩn tàng Tần Mục một thời gian ngắn. Vì thế có thể gặp mặt với Ông Văn Hoa thì tâm tình và biểu lộ của Tần Mục buông lỏng, hắn cười thật tươi.

Ông Văn Hoa hôm nay mặc sườn xám của Trung Quốc, trời lạnh nhưng không có hiện ra bao nhiêu giá lạnh. Ở sau lưng nàng Chu Tiểu Mai vẻ mặt hưng phấn nhưng không che dấu được hai cái mắt mèo, cho dù nàng đã dùng không ít phấn son che lại, thế nhưng mà từ khi nhận được điện thoại của Tần Mục thì nàng không ngủ được, mà nàng cũng đã khóc lớn một hồi, giờ phút này nhìn qua chẳng khác gì phi tần ở lãnh cung được hoàng thượng triệu kiến, dù đã mặc trang phục rồi nhưng lại cảm thấy không cách nào thập toàn kỳ mỹ.

Tần Mục chỉ quan sát đám người đứng sau, Anna đi lên nghênh đón. Ông Văn Hoa đã đến tin tức truyền khắp cả Seattle, nữ nhân truyền kỳ này trong mấy năm thành lập vương quốc tài chính của riêng mình, trong sự tích nghịch thiên này đã sớm truyền khắp nước Mỹ, cũng tuyên truyền khẩu hiệu "Trên đất nước Mỹ toàn là vàng", nàng là người sau Bill Gates trở thành truyền kỳ của Phố Wall. Tần Mục biết rõ trong đám người có rất nhiều phóng viên, tự nhiên không thể bạo lộ quan hệ của mình với Ông Văn Hoa trước mặt nhiều người, năng lực đào móc tin tức của đám chó săn rất cường đại, hắn tự nhiên không muốn mang cái mũ "Người nối nghiệp xí nghiệp đại tư bản" trên đầu, đây không phải là trợ lực trên chính đàn, thậm chí còn phản tác dụng.

Sau khi Anna và bọn bảo tiêu bảo vệ, Ông Văn Hoa cùng Chu Tiểu Mai đi ra cửa phi trường, buổi sáng ngày mai sẽ chiêu đãi ký giả, lúc này vội vả lên xe về khách sạn.

Hàn Tuyết Lăng đứng bên cạnh Tần Mục, trong miệng mang theo chua xót ai cũng nhìn ra được.

- Nữ nhân kia là... Là thanh mai trúc mã của anh sao?

- Ý của con là ở huyện Lan Trữ còn có lỗ đen cực lớn sao?

Ông Văn Hoa ngồi ở phòng tổng thống xa hoa của khách sạn thế kỷ, nhìn qua đứa con trai càng ngày càng thành thục trước mặt, mang theo nghi hoặc hỏi.

Tần Mục cầm lấy một quả bóng nhỏ xoay tròn trên tay. Ánh mắt của hắn nhìn qua mặt quả bóng, nhẹ khẽ thở dài nói ra:

- Con thật sự không nên nói suy đoán cho mẹ nghe.

Ông Văn Hoa phi một ngụm, thò tay vỗ ót của Tần Mục một cái. Nếu động tác này để cho đám phóng viên đang chờ bên dưới khách sạn nhìn thấy nhất định sẽ rớt tròng mắt xuống đất. Nữ nhân ung dung quý phái như thế lại làm ra động tác này đúng là không tưởng tượng nổi.

Tần Mục ủy khuất nói ra:

- Vừa gặp mặt đã đánh con mấy quyền, hiện tại lại đánh đầu không sợ con ngu ngốc sao?

Ông Văn Hoa cười ha hả. Đứa con này ở bên kia được Tần lão gia tử truyền tin tức qua. Nếu không phải hắn biểu hiện xuất sắc, Ông Văn Hoa cũng không có khả năng đạt được Tần gia thừa nhận. Nhưng Tần Mục ở bên ngoài thì khác, đối mặt với nàng chẳng có tư thái làm quan gì cả, sắm vai con trai ngoan, lại hóa thân thành đứa con làm nũng và thân tình, làm cho Ông Văn Hoa phi thường vui mừng. Nàng như nhìn thấy cha của Tần Mục, trong ánh mắt có nước mắt, lòng tràn đầy tình thương của mẹ, không tự giác dặn dò:

- Nếu như con cảm thấy mệt mỏi thì buông xuống đi, quan niệm của lão gia tử rất tự do, con có thể tới Mỹ làm phú nhị đại, không phải rất tốt sao?

Tần Mục lúc này vuốt quả cầu, trong giọng nói tràn ngập cảm tình, chậm rãi nói:

- Mẹ kiếp, nếu như đời này chỉ biết dùng tiền kiếm tiền, thời gian đó không phải quá mức nhàm chán sao?

Ông Văn Hoa bật cười, đốt Tần Mục trán nói ra:

- Con nha, mới bao nhiêu tuổi chứ, mẹ của con ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm, con so với mẹ à? Nhưng mà mọi chuyện cẩn thận là hơn, quan trường hung hiểm cần thận trọng từng bước, quá mức vội vàng xao động chỉ có thể làm nhiều công ít.

Tần Mục gật gật đầu, hai mẹ con tiến tới bên cạnh bàn, bắt đầu ghi ghi vẽ vẽ. Tần Mục mang suy nghĩ và kế hoạch của mình và đại cục của thành phố Đằng Long giảng giải rõ ràng cho Ông Văn Hoa nghe. , Ông Văn Hoa càng nghe trên mặt càng nghĩ nhiều, nàng nghĩ không ra rốt cuộc mình làm thế nào sinh ra tiểu quái vật như vậy, nhìn thấy Tần Mục chăm chú, mà mỗi câu chuyện hắn tự thuật đều có thể là phong bạo trong tiến trình cải cách của thành phố Đằng Long thậm chí cả Trung Quốc.

Bút trong tay Tần Mục ghi cái tên tại Vương Hải Đào và đánh dấu vài lần, chậm rãi nói:

- Vị trí của Vương Hải Đào quá mức mẫn cảm, thuế công nghiệp chiếm cứ vị trí quá trọng yếu của huyện Lan Trữ thậm chí thành phố Đằng Long, cho nên con bố trí đại cục này chính là nhắm vào hắn mở ra khe hở.

Ông Văn Hoa gật gật đầu, dùng ánh mắt thương nhân phân tích:

- Vương Hải Đào chính là trạm trung chuyển tương lai, các mặt đều có xuất hiện, nếu không hắn cũng không có gió thổi cỏ lay là bỏ chạy như vậy.

Khóe miệng Tần Mục chậm rãi cong lên, như có điều suy nghĩ nói ra:

- Mọi người nói sống lâu càng ngày càng thành tinh, giống nhau, đảm lượng càng ngày càng nhỏ. Kỳ thật Hàn Tuyết Lăng náo trong bệnh viện thì hắn đã có ý chạy trốn.

Nói xong hắn có chút buồn cười nói ra:

- Kỳ thật, con còn không có ý động vào hắn ta.

Ông Văn Hoa gõ giấy mấy cái, cười nói:

- Thật không có sao? Mẹ thấy lão Tần gia ngay thẳng mấy đời, trên dưới một trăm năm khôn khéo đều chạy lên người của con rồi.

Đối mặt Tần Mục lòng dạ thâm trầm, Ông Văn Hoa không có cảm thấy sợ hãi, mà tự đáy lòng vui mừng. Nàng cũng là người kiến thức rộng rãi, tự nhiên biết rõ trong đó ẩn chứa sát cơ thế nào, nếu như không có nắm chắc tất thắng, Tần Mục sẽ không dám lộn xộn. Mặc dù có Tần lão gia tử ở phía sau hộ tống, nhưng Tần Mục hiện tại còn đạt được địa vị gì của lão gia tử cả, cho nên hắn phải từng bước kinh doanh lên, quan hệ lão gia tử bên kia không động thì đừng động, nếu không sẽ cho lão gia tử biển hiện không được. Thí dụ như dượng ba Tần Mục là Cao Phái, có chút việc phải xin chỉ thị lão gia tử, trong mắt lão gia tử sinh ra cảm giác không trọng dụng người này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.