Thanh Quan

Chương 894: Chương 894: Tây Môn Nhạn phẫn uất. (1)




Theo trong khẩu khí của hắn, Tần Mục nghe ra được hắn có chút không cam lòng, vô duyên cớ bị người bắt giữ, lại biến thành một cây thương, sau đó hốt hoảng chật vật biến thành chuột trốn chui nhủi, mặc cho ai gặp phải chuyện như vậy trong lòng khẳng định vô cùng uất nghẹn.

Tần Mục châm một điếu thuốc, sau đó lấy ra gói Gấu Trúc đặc cung ném cho Đức gia, nói:

- Nhìn sự tình đừng nhìn ở một hướng, phải lo lắng theo đủ mọi mặt. Chuyện Cửu Giang ông không cách nào tránh khỏi, cho dù ông chạy thoát nhưng oan đầu trên lưng ông cũng không xóa được. Hiện tại tốt lắm, tuy rằng trả giá một ít đại giới, nhưng ít ra ngủ được kiên định hơn rất nhiều.

Đức gia nở nụ cười, Tần Mục nói không sai, chuyện này trôi qua nhiệt náo lớn như vậy, mặt trên khẳng định không khả năng tiếp tục truy cứu hắn, về phần chuyện sau lưng, hắn đã từng trải qua không ít, vẫn còn cách ứng phó của mình. Câu nói của Tần Mục khiến cho hắn nhất thời thu lại tâm tư, cười khổ nói:

- Đánh đánh giết giết đã vài chục năm, có chuyện nào mà chưa từng gặp qua, đã già rồi thì thật nhát gan, làm cho anh chê cười. Nhưng chỉ đáng thương cho Nhạn tử cùng đám đồ đệ của tôi, đều chưa từng dính qua chút thức ăn mặn, muốn thật sự làm chuyện chính đáng, vẫn còn bị lão gia hỏa như tôi liên lụy.

Tần Mục ân một tiếng, chậm rãi phun khói thuốc, có chút không ổn định. Nhưng động tác này làm ánh mắt Đức gia sáng lên. Nếu Tần Mục quá ổn trọng, tâm tư của hắn chỉ sợ sẽ mơ hồ, nhưng Tần Mục lại có dáng vẻ như thế, cũng nói ra một điều, bản thân hắn ở trong hoàn cảnh mới, vẫn còn cần có chút đồng minh.

Đức gia gừng càng già càng cay, lập tức nghĩ ra thâm ý trong động tác của Tần Mục, biểu tình thoải mái hơn một ít, dò hỏi:

- Tần chủ nhiệm, lần này ngài đến Châu Nghiễm làm việc trong nha môn nào ah?

Tần Mục cười nói:

- Nha môn nha môn, nếu quả thật là nha môn, vậy thật sự là bớt lo rồi, có nghe nói qua khu Phổ Thượng hay không?

Đức gia gật đầu đáp:

- Khu khai phát trăm năm bất động, người Châu Nghiễm chỉ sợ là không ai không biết. Sinh ý bên kia không có dầu mỡ gì, chỉ là đất trụi lủi.

Tần Mục cười ha hả, chỉ vào Đức gia nói:

- Ông nha, cũng không phải người nguyện ý dừng lại, chẳng thể trách sẽ bị người bóp cổ.

Đức gia cũng nở nụ cười, nói:

- Tôi đã sống vài chục năm vô ích, ngay cả người tuổi trẻ còn mạnh hơn chúng tôi nhiều, có phải có việc gì khó cần chúng tôi đi làm hay không?

Tần Mục vươn ngón cái, đồng ý nói:

- Thật đúng là lão hồ ly, một chút liền thấu. Như vậy đi, gọi Tây Môn Nhạn cùng vài người đi ra giúp tôi hỏi thăm bên khu Phổ Thượng có nhà ai làm ầm ĩ lớn nhất, tôi cần một danh sách.

- Người địa phương?

Đức gia cau mày:

- Một mảng lớn như vậy, người của tôi không đủ.

Tần Mục xua tay nói không sao, chỉ cần tìm được vài đầu lĩnh là xong, hắn không dự tính xuống tay với họ, chỉ là làm càng ầm ĩ nói rõ họ càng có uy tín trong cư dân, Tần Mục nắm lấy họ cũng không phải đánh họ, mà là cần diễn một tuồng kịch.

Một cuộc biểu diễn, kỳ thật chính là một cuộc biểu diễn xé mở một lỗ hổng ở địa phương này.

Sự tình muốn gấp cũng không được, càng sốt ruột càng thêm khó làm. Tần Mục nói xong, lúc này mới cười híp mắt:

- Núi xanh nước trong, Châu Nghiễm là một nơi tốt.

Trong lòng Đức gia cân nhắc dụng ý câu nói này, dáng tươi cười gượng gạo. Tần Mục ha ha cười nói:

- Việc này không nóng nảy, chúng ta chậm rãi làm. Nếu như có động tĩnh gì, ông cho người trở về, chúng ta có rất nhiều thời gian.

Đức gia nghe xong, trong lòng liền yên ổn vài phần. Tần Mục xem đồng hồ, đã sắp giữa trưa. Hắn đứng dậy, như có ám chỉ nói:

- Hôm nay sẽ không mời ông ăn cơm, chờ sự tình xong xuôi, không còn ruồi bọ ông ông kêu, chúng ta gặp lại.

Đức gia chỉ phải cẩn thận cười theo, hiện tại hắn chẳng khác gì phượng hoàng rơi sông, duy nhất có thể dựa vào cũng chỉ có Tần Mục. Cho dù hắn có lòng muốn an ổn tuổi già, nhưng người khác cũng không chịu bỏ qua cho hắn.

Tây Môn Nhạn không ra ngoài, nàng lưu trong sân, sau khi Tần Mục lên xe khởi động máy, nàng lập tức mở cửa ngồi lên xe.

Tần Mục mỉm cười, biết trong lòng Tây Môn Nhạn có oán hận, không nói gì thêm, nhìn Đức gia nói:

- Cháu gái nuôi của ông đúng là tính tình như lửa. Được rồi, ông trở vào đi, tôi đưa nàng đi dạo.

Nói xong Tần Mục lái xe ra đường lớn, hướng vào nội thành Châu Nghiễm.

Tây Môn Nhạn lẳng lặng ngồi trong xe, ánh mắt có chút mơ hồ nhìn bên ngoài, không nói chuyện cũng không nhìn Tần Mục, như một pho tượng điêu khắc. Tần Mục biết nàng đang tức giận, cũng không trêu chọc nàng, vẫn chạy thẳng tới khu Hoàng Dương.

Khu Hoàng Dương phát triển đủ mọi mặt, chỉ hai năm thời gian đã phát triển phi thường nhanh chóng. Có được chính sách thành phố nâng đỡ, hơn nữa hoàn cảnh rộng mở, từng tòa cao ốc không ngừng xây dựng lên, rất có khả năng lật đổ nội thành biến thành địa phương tiêu phí cao nhất. Tần Mục chậm rãi lái xe, vừa nhìn vừa cảm thán. Đây là do người lãnh đạo cấp lực, làm sao lại giống như khu Phổ Thượng, hai năm qua vẫn như cũ, duy nhất biến hóa là thổ địa càng cứng rắn hơn.

Tần Mục cho xe dừng trước một nhà hàng thanh lịch, thấy Tây Môn Nhạn vẫn không nói lời nào, liền cười bảo:

- Được rồi, đừng bày mặt mũi, khi cô tức giận thật không làm người bội phục như lúc cô làm việc đâu.

Tây Môn Nhạn dựng mày liễu, lớn tiếng:

- Sao vậy, tôi không thể tức giận sao?

Tần Mục khoát tay, tính tình của Tây Môn Nhạn có chút không nên, nói thế nào hắn cũng là cán bộ cấp phó sảnh, hôm nay Tây Môn Nhạn chẳng lẽ ăn thuốc súng sao? Hắn lười tính toán cùng nàng, trong lòng đang có nhiều chuyện phiền lòng, liền trầm giọng hỏi:

- Mời cô ăn cơm, có đi hay không, không đi tôi phải khóa cửa xe.

Tây Môn Nhạn quay đầu liếc nhìn Tần Mục, đẩy cửa xe bước xuống.

Tần Mục thoáng ngẩn ra, cô gái này hôm nay sao vậy, chẳng lẽ nàng không biết tương lai của họ đang nắm trong tay hắn sao, còn dám bày mặt mũi với mình, thật sự không muốn lăn lộn?

Mang ý nghĩ như vậy, Tần Mục tìm một phòng riêng, gọi thức ăn xong liền gác chéo chân châm điếu thuốc, ném hộp thuốc lá lên bàn, đánh giá Tây Môn Nhạn, âm thanh lạnh lùng nói:

- Tây Môn Nhạn, thái độ hôm nay của cô có vấn đề.

Tây Môn Nhạn hừ một tiếng, cầm điếu thuốc châm lửa. Tư thế hút thuốc thật thành thạo, nhưng vừa rít thuốc liền ho khan, rõ ràng chưa từng hút thuốc qua bao giờ.

Tần Mục nhất thời cười khổ, nhìn nàng hồi ức hình như hắn cũng không đắc tội nàng đi. Hơn nữa cho dù là đắc tội nàng, nàng cũng không nên bày mặt mũi với mình, xem mình là ai đây? Tây Môn Nhạn ho khan một trận, thấy Tần Mục vẫn thản nhiên ngồi yên, cơn tức càng lớn hơn một ít, hừ lạnh một tiếng nói:

- Người làm quan như các anh thật đúng là giỏi, xem tôi là cái gì, tùy tiện nắm, muốn tròn thì tròn, méo thì méo sao? Nhất là anh, đúng là không phải người tốt, đưa tới cửa không cần, chờ người khác không đồng ý thì lại muốn quay đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.