Tần Mục nghe lời này phi thường chói tai, lời này nói thế nào vậy? Lộ ra vẻ mờ tối, còn có vẻ bắt buộc, hắn chưa từng làm cái gì đi? Nghe ý tứ
của nàng, hình như chính mình ép buộc nàng làm chuyện gì, nhưng nói đến
cùng ngoại trừ hắn dùng bọn họ chơi bàn cờ, chuyện khác hắn hoàn toàn
không làm gì cả.
- Khoan đã, cô khoan đã.
Tần Mục nhu nhu thái dương, vẻ mặt nghi hoặc hỏi:
- Nói chuyện không rõ ràng, cô nói cho tôi nghe một chút, rốt cục là thế nào đây, tôi nghe sao thật hồ đồ vậy?
- Phi, anh còn giả vờ có phải hay không? Ở Cửu Giang anh rõ ràng cho người nói cho tôi biết, anh muốn tôi làm tình nhân của anh.
Tây Môn Nhạn bất cứ giá nào, không biết đã có bao nhiêu lần nàng muốn
phát hỏa với Tần Mục trong điện thoại. Đúng vậy, nàng từng muốn câu dẫn
hắn đổi lại bình an, nhưng hắn đã cự tuyệt. Vì thế tận sâu trong nội tâm nàng còn cảm thấy hắn là người tốt, ít nhất không miễn cưỡng nàng làm
gì đó. Nhưng khi Đức gia xảy ra sự cố, nàng nhận được ám chỉ, chỉ cần
làm tình nhân của Tần Mục là có thể cứu ra Đức gia.
Nhìn Tây Môn Nhạn ánh mắt phun lửa nói xong chuyện trải qua, sắc mặt Tần Mục dần dần trầm xuống. Đây là một cạm bẫy rõ ràng, người truyền lời
vốn không phải Tần hệ. Người sáng suốt vừa nhìn liền thấy được vô số sơ
hở, nhưng tâm tư Tây Môn Nhạn lại rơi đi vào.
- Tôi biết hiện tại anh không có khả năng thừa nhận, kỳ thật cũng chẳng có gì lớn.
Tây Môn Nhạn bĩu môi, ánh mắt sắc bén nhìn Tần Mục, dùng giọng điệu tự giễu nói:
- Dù sao người như tôi đời này đừng mong nghĩ có được cõi đi về nào tốt
đẹp, làm tình nhân của quan viên cũng không tệ, ít nhất khi xảy ra sự cố có người ở ngoài hỗ trợ cũng tốt.
Ngón tay Tần Mục gõ lên mặt bàn, một cái bẫy như vậy làm ra có ý tứ gì?
Dựa theo tình huống lúc đó, Tây Môn Nhạn đang ở cách xa hắn ngàn dặm,
cho dù nàng đáp ứng chuyện này cũng không trở thành sự thật, nàng tự
nhiên sẽ không đem mặt mũi ra nói chuyện này. Hơn nữa Tần Mục luôn điều
khiển chỉ huy sự kiện kia, cho dù người khác muốn cắm vào giữa hai người cũng là chuyện phi thường khó khăn. Lợi dụng quan hệ vu vơ giữa Tần Mục cùng cô gái xã hội đen cũng không thể đạt được mục đích đẩy Tần Mục
xuống ngựa.
Nhưng Tần Mục tuyệt đối sẽ không đơn giản đem chuyện này bỏ qua một bên. Sự kiện tại Cửu Giang tràn ngập hung hiểm, Tần hệ phải trả giá không ít đại giới. Cho tới bây giờ hắn không biết còn một tiểu nhạc đệm như vậy, nếu xem nhẹ cho qua, nói không chuẩn sẽ bị mất đầu mối. Nhưng những
người đó làm như vậy, là vì lý do gì đây, chỉ là một tin tức sinh hoạt
cá nhân, hơn nữa còn là lời đồn đãi không có chứng cớ.
Tây Môn Nhạn cắn môi nhìn chằm chằm Tần Mục. Tần Mục không quản tới
nàng, nghĩ thế nào cũng không hiểu được huyền ảo bên trong. Hắn lấy ra
di động gọi cho Quách Tự Tại.
- Tần bí thư, chúc mừng chúc mừng, rốt cục rời khỏi thủ đô, trời cao mặc chim bay.
Quách Tự Tại tiếp điện thoại, vừa mở miệng liền chúc mừng. Gần đây hắn
không liên hệ với Tần Mục, nhưng vẫn thật quan tâm tin tức của hắn.
Tần Mục ha ha cười nói:
- Lão Quách, bí thư mới đến, khí tượng thật phồn vinh, ông nên nắm chắc cơ hội cho bí thư nhìn thấy năng lực của ông ah.
Năng lực Quách Tự Tại khá tốt, hơn nữa ánh mắt rất khá, chỉ cần cho hắn
cơ hội, sẽ có chiến tích. Vốn hắn xem như là một quân cờ rỗi rãnh rơi
xuống Cửu Giang, nhưng Tần Mục không nghĩ tới Giang Bắc lại như kẹo da
trâu nắm chặt tổ hiệp tra không buông, kết quả sự tình càng làm càng
lớn, cũng thành tựu cho Quách Tự Tại. Chẳng những hắn đâm xuống gốc rễ
tại Cửu Giang, còn trở thành nhân vật thực quyền sau khi bí thư thành ủy mới đến.
- Không có gì không có gì, đều dựa vào Tần bí thư dẫn dắt.
Trong lời nói Quách Tự Tại lộ ra vẻ đắc ý, đây là nhân chi thường tình, nhưng vẫn tràn đầy ý cảm kích.
Hai người còn đang nói chuyện, thức ăn đã được bưng lên. Tây Môn Nhạn tự rót rượu uống cạn, sau đó rót thêm một ly, không ăn gì mà vẫn tiếp tục
uống.
Tần Mục liếc mắt nhìn Tây Môn Nhạn, cũng không quản nàng tiếp tục nói:
- Lão Quách, đỉnh lũ năm nay không nhỏ, ông nên nắm chắc chuyện con đập
lớn, còn hai tháng thời gian, nhất định phải tranh thủ chỉnh tu cẩn
thận. Đừng động trước kia có chuyện gì, chỉ cần lúc ông đảm nhiệm xảy ra chuyện, trách nhiệm luôn phải có người đến gánh.
Vốn sự kiện quản lý con đập lớn làm Quách Tự Tại thấy được thực quyền,
trong lòng đang vô cùng đắc ý, hiện tại nghe Tần Mục nhắc nhở, sau lưng
liền lạnh lẽo. Đúng vậy, bí thư thành ủy mới đến, vạn nhất xảy ra sự
tình còn có thể chấp nhận được, nhưng Quách Tự Tại lại đến Cửu Giang
trước, chuyện này rõ như ban ngày. Bằng tình huống hiện tại của con đê
lớn, chỉ sợ gặp hai đỉnh lũ đập vào cũng không gánh được, nếu quả thật
đúng như lời Tần Mục, đỉnh lũ mãnh liệt, vậy sẽ quan hệ đến sinh mạng
trăm vạn dân chúng. Đến lúc đó sẽ cần người phụ trách, chuyện này là
khẳng định, bí thư thành ủy bứt ra ngoài sự kiện, như vậy sẽ biến thành
vấn đề của Quách Tự Tại.
Một bước thiên đường, một bước địa ngục. Không xảy ra vấn đề không lộ ra chiến tích của anh, nhưng xảy ra vấn đề sẽ bị thiên đao vạn quả. Tay
Quách Tự Tại có chút phát run, có chút hiểu được vì sao Tần Mục gọi cuộc điện thoại này. Quách Tự Tại vinh dự trở thành phó chủ tịch thực quyền, vừa mới có chút hăng hái liền nghe Tần Mục nhắc nhở, mới biết Tần Mục
vẫn là người dẫn đường của mình.
- Tần bí thư, vậy phải làm sao bây giờ? Chỉ có hai tháng không cách nào hoàn thành gia cố con đập lớn kia đi.
Trên trán Quách Tự Tại đẫm mồ hôi.
- Như vậy…
Tần Mục trầm mặc, nhìn nhìn Tây Môn Nhạn, thấy nàng không nghe hắn nói chuyện liền hạ giọng nói:
- Ngập ruộng không ngập thành thị.
Quách Tự Tại rùng mình, những lời này của Tần Mục như có con dao cắm
trong đầu hắn. Đây mới là người làm đại sự, hiểu được lấy hay bỏ, trực
tiếp đưa ra phán đoán, bảo hộ người thì không bảo hộ được đất vườn.
Người lớn nhất, chỉ cần người không có việc gì, những tổn thất khác đều
có thể thừa nhận.
Quách Tự Tại làm sao hiểu được những lời này, Tần Mục cũng không quản
hắn, lưu cho hắn chậm rãi thông thấu đi. Tần Mục đưa mắt nhìn Tây Môn
Nhạn, thấp giọng hỏi:
- Lão Quách, mấy ngày trước khi Cửu Giang có việc, ông có biết là ai
động tâm tư với cháu gái nuôi của đầu lĩnh xã hội đen hay không?
Bàn tay bưng rượu của Tây Môn Nhạn chợt khựng lại, sau đó lại tiếp tục rót thêm một ly khác.
Tin tức Quách Tự Tại nói với hắn khiến Tần Mục thật kinh ngạc, khi đó
trong Cửu Giang mỗi người thần hồn nát thần tính đều tự bảo vệ mình,
không còn ai nghĩ đến việc đi tấn công người khác. Nếu như nói có người
muốn xuống tay với Tây Môn Nhạn, không khỏi quá mức không biết nặng nhẹ, tự đem mình đặt lên lửa nướng, không hề có chút tố chất nào.
Ánh mắt Tần Mục mang thâm ý nhìn thoáng qua Tây Môn Nhạn, lại ậm ừ vài câu với Quách Tự Tại, cổ vũ hắn, sau đó cúp điện thoại