Thanh Quan

Chương 403: Chương 403: Thâm tình. (1)




Trong đôi mắt nàng mang theo vẻ kiên định cùng si tình nhìn gương mặt cương nghị của Tần Mục, chợt hỏi:

- Anh…có khỏe không?

Tần Mục gật gật đầu, lại lắc đầu, đưa tay vẫy Cừu Tiểu Thiền đến gần.

Cừu Tiểu Thiền thoáng có chút do dự, nhưng nhìn dáng vẻ Tần Mục không có vẻ đùa giỡn, liền chậm rãi đi tới trước mặt hắn.

Hương thơm ngan ngát truyền vào mũi, gương mặt say rượu của Tần Mục nhiễm lên một tầng đỏ ửng. Hắn đưa tay vuốt vuốt mũi, suy nghĩ nên làm sao mở miệng. Hai mắt Cừu Tiểu Thiền mờ mịt nhìn lên Tần Mục, không biết rốt cục hắn muốn nói gì, hai tay lại nắm chặt, chỉ sợ Tần Mục mở miệng sẽ cự tuyệt chính mình.

- Mấy ngày nay có nhìn thấy Doãn Chiếu Cơ hay không?

Đánh chết Cừu Tiểu Thiền cũng không nghĩ ra, ngay trong buổi tối tràn ngập tình cảm này, trong căn phòng chỉ có cô nam quả nữ, Tần Mục lại đem đề tài nhắc tới trên người Doãn Chiếu Cơ? Nghĩ tới thân thể tràn ngập lực hấp dẫn của Doãn Chiếu Cơ, bộ ngực cao ngất cùng bờ mông tràn ngập co dãn, Cừu Tiểu Thiền cảm giác mình bị vũ nhục, cắn chặt răng, có chút căm giận nói:

- Người ta là người bận rộn, tôi làm sao mà biết?

Tần Mục tỳ tay lên cằm, chậm rãi nói:

- Người kia thật nguy hiểm, sau này khi tiếp xúc nên cho Chí Cương đi qua đi, tôi sợ cô bị thiệt thòi.

Những lời này của Tần Mục giống như điểm sáng sau sơn cùng thủy tận, làm ánh mắt Cừu Tiểu Thiền nhất thời trợn to, có chút không dám tin tưởng hỏi:

- Anh…anh đang quan tâm tôi?

Trong lòng Tần Mục đột nhiên đau xót, tâm ý của Cừu Tiểu Thiền hắn đã sớm biết từ lâu, vốn dự tính hai người tách ra một thời gian thì Cừu Tiểu Thiền có thể hiểu rõ được hoàn cảnh của mình, nhưng hiện tại xem ra Cừu Tiểu Thiền đã hãm sâu đi vào. Hắn lộ ra bộ dáng tức giận nhìn Cừu Tiểu Thiền lạnh lùng nói:

- Tôi chỉ lo lắng tài sản quốc gia bị tổn thất, đến lúc đó cô bị bắt tôi cũng sẽ không đi thăm.

Cừu Tiểu Thiền xì một tiếng bật cười, dễ thương nói:

- Anh nha, giả vờ tức giận cũng không giống.

Tần Mục nghe vậy liền hứng thú, không khỏi hỏi:

- Vậy khi tôi thật sự tức giận sẽ là dạng gì?

Cừu Tiểu Thiền vui vẻ, đi tới trước mặt Tần Mục vươn ngón tay chỉ vào trán hắn, gắt giọng:

- Còn là chủ tịch huyện đâu, ngay cả mình như thế nào cũng không biết.

Người nói vô tình người nghe hữu ý, Tần Mục phảng phất có cảm giác như tờ giấy bị đâm thủng, lẩm bẩm nói:

- Ngay cả mình thế nào cũng không biết, ngay cả mình thế nào cũng không biết…

Cừu Tiểu Thiền nhìn thấy phản ứng kỳ lạ của hắn, kỳ quái hỏi:

- Nè, anh làm sao vậy? Không giống như muốn nổi điên đi.

Tần Mục đột nhiên cười ha hả, ôm Cừu Tiểu Thiền có chút thoải mái cười nói:

- Cảm ơn cô vậy, cô đã cởi bỏ một vấn đề khó khăn không nhỏ trong lòng tôi.

- Hôn tôi đi.

Cừu Tiểu Thiền dùng giọng điệu sâu kín nói, nhắm mắt lại, đôi mi khép hờ run rẩy lộ ra nội tâm kích động cùng bất an của nàng.

Tần Mục mỉm cười, hôn nhẹ lên trán nàng, chân thành nói:

- Tiểu Thiền, cô là một cô gái tốt, đừng vì tôi làm chậm trễ cô.

Nói xong dùng sức đẩy thân thể nàng rời khỏi người mình, than thở một tiếng đi ra ngoài cửa.

- Ba!

Tiếng vang thanh thúy, trong mắt Cừu Tiểu Thiền tràn đầy bị thương cùng tuyệt vọng, đem chén trà vừa rồi của Tần Mục dùng sức ném xuống, nhất thời mảnh vỡ bay loạn. Nàng chụp lấy một mảnh vỡ sắc bén, đặt ở cổ tay, gần như điên cuồng kêu lên:

- Tần Mục, rốt cục tôi có chỗ nào không tốt, vì sao anh không chịu nhận tôi?

Khi nói chuyện trên tay nàng đã dùng sức, cổ tay tái nhợt mơ hồ có vết máu rỉ ra.

Tần Mục xoay người, thần tình có vẻ ảm đạm, trừng mắt nhìn vẻ điên cuồng của Cừu Tiểu Thiền, chậm rãi đi tới trước mặt của nàng. Hắn vươn tay, kiên định cầm lấy mảnh vỡ trên tay nàng, chậm rãi kéo ra, lúc này mới nhẹ nhàng nói:

- Tôi đã nói rồi, cô làm cho tôi thật sự thất vọng.

Nói xong lấy mảnh vỡ ném lên bàn.

Thân thể Cừu Tiểu Thiền lảo đảo, vốn nàng nhìn thấy hắn đi tới, tâm hồn dâng lên tia ngọt ngào, cảm thấy hắn sẽ đáng thương sự si tình của mình mà lưu lại một vị trí trong lòng của hắn, không nghĩ tới hắn vẫn nói ra lời vô tình như vậy.

Bộ ngực ấm áp mà thoải mái kia tuy rằng vẫn ở ngay trước mắt nàng, nhưng làm cho nàng cảm thấy dị thường xa xôi.

- Vì sao, vì sao anh không muốn tôi, có phải ghét bỏ tôi chỉ là một quả phụ?

Thanh âm Cừu Tiểu Thiền không chút tinh thần, giống như toàn bộ lực lượng đều bị biến mất. Hai mắt mờ mịt nhìn biểu tình đau lòng của Tần Mục, vươn tay muốn vuốt ve mặt hắn.

Đối với Cừu Tiểu Thiền, Tần Mục thật sự có chút không hiểu rõ tâm lý của mình. Nàng lanh lợi tài giỏi, mặc dù từng có ý đồ gài bẫy mình ngày trước, nhưng vẫn chưa thực hiện. Sau khi đến Lan Trữ, nàng chạy trước chạy sau, cô gái có năng lực ưu tú cùng khuôn mặt xinh đẹp này quả thật làm trong lòng Tần Mục sản sinh tình cảm. Nhưng hắn không thể tiếp nhận nàng, đây là tự hắn có lòng riêng tư.

Hiện giờ bản thân hắn đang ở trong ổ sói, cả huyện Thanh Thao đều chướng mắt hắn, muốn tìm yếu điểm đẩy ngã hắn. Hắn phải vô cùng cẩn thận, nếu cùng Cừu Tiểu Thiền phát sinh chuyện gì mờ ám, chỉ sợ sẽ biến thành nhược điểm trong tay những người kia, dù sao hiện tại hắn là người đã kết hôn, trong vấn đề tác phong phải cực kỳ thận trọng. Cho dù hiện tại hắn vẫn chưa phát sinh quan hệ thực sự với nàng, chỉ sợ chị em Cừu gia theo hắn đến huyện Lan Trữ cũng đã bị chút người nào nhìn trong mắt, đang nghĩ biện pháp bắt yếu điểm của hắn. Việc này hắn không thể nói rõ với Cừu Tiểu Thiền, nếu không có vẻ như con người hắn quả thực dụng, bởi vì người trong quan trường, có một số việc không thể không phòng.

Tần Mục thở dài thật sâu, vươn tay trái muốn ôm Cừu Tiểu Thiền. Nàng không dự đoán được thái độ của hắn lại đột nhiên chuyển biến, giống như con thỏ con bối rối hoảng sợ né tránh tay hắn, hai mắt đỏ bừng nhìn hắn, cắn môi, một vết máu chợt rỉ ra.

Nàng lộ ra dáng tươi cười tự giễu lại hối tiếc, trong thanh âm mang theo trống vắng cùng tỉnh ngộ:

- Tôi hiểu được, nguyên lai đều chỉ do một mình tôi tình nguyện, yên tâm đi, tôi sẽ không tiếp tục dây dưa anh. Sau khi làm xong việc xây dựng chợ, tôi sẽ xin quay về Tây Túc, không bao giờ làm phiền anh nữa.

Tần Mục dừng tay giữa không trung, cười khổ nói:

- Chỉ sợ hiện tại dù cô muốn trở về cũng không được, tôi phỏng chừng rất nhanh cô sẽ bị điều khỏi huyện Lan Trữ, đến huyện Thanh Thao làm bạn với tôi.

Tần Mục nhìn ra được cảm xúc của nàng không ổn định, không khỏi nói một câu khá tối. Đôi mắt Cừu Tiểu Thiền xoay chuyển, thoáng hiển lộ tia thần thái, nghi ngờ hỏi:

- Đây là ý gì?

Tần Mục đưa tay kéo tay nàng, đi vào phòng ngủ bên cạnh. Trên bàn còn đầy mảnh vụn, hắn có chút bận tâm nàng lại nổi điên làm ra hành động thất thường. Cừu Tiểu Thiền cúi đầu, khóe môi lộ tia mỉm cười thỏa mãn, mái tóc thật dài xõa tung, không cho Tần Mục nhìn ra chút dấu vết. Nàng là một cô gái thông minh, nếu không cũng không tìm cách tiến vào cuộc sống của Tần Mục, nàng rõ ràng cảm nhận được sự quan tâm của hắn, với nàng đây cũng đã là chuyện làm nàng thật sự thỏa mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.