Thanh Quan

Chương 325: Chương 325: Thiên âm​




Lần đầu đến thăm, Ông Văn Hoa phải biểu hiện hào phóng tự nhiên, Hàn gia lão gia tử không có ra mặt nhưng cha mẹ Hàn Tuyết Lăng cũng không làm khó dễ Ông Văn Hoa, nghĩ đến cũng đã đạt được tin tức từ Tần lão gia tử truyền tới, Ông Văn Hoa hiện tại đã là bánh trái thơm ngon.

Khóe mắt của Ông Văn Hoa có chút nếp nhăn, Tần Mục có chút thương cảm, thời tiết âm trầm không ảnh hưởng tới biểu hiện của Hàn Tuyết Lăng chút nào cả.

Nhưng mà Hàn Tuyết Lăng cũng không phải là người biết xem sắc mặt của người khác, lôi kéo Tần Mục không chào hỏi gì cả chạy ra ngoài. Đi vào trong sân nói chuyện với các anh chị em đang nói chuyện phiếm trong sân, trông thấy Hàn Tuyết Lăng cùng Tần Mục đi ra thì ánh mắt quái dị nhìn qua hai người.

Hàn Tuyết Lăng lôi kéo Tần Mục cũng không quan tâm ánh mắt của mọi người, trực tiếp đến một sân nhỏ ở góc rẽ, không đợi Tần Mục đi qua làm thân, nàng đã nghiến răng nghiến lợi nói ra:

- Tần Mục, anh đấy, lá gan quá lớn nha. Em nghe nói anh ở Vương Phủ Tỉnh bởi vì một nữ nhân mà náo với Quách Thiểu Đình, đúng là không cho em mặt mũi gì cả.

Tần Mục nghe xong sững sờ, tình thế trong kinh thành rắm rối phức tạp, chuyện xảy ra ngày hôm nay xem ra người trong Hàn gia đại viện không người không biết không người không hiểu. Nhớ lại những ánh mắt không có hảo ý vừa rồi thì Tần Mục bất đắc dĩ giật tay lại, vỗ tay hai cái, nhàn nhạt nói ra:

- Anh bất đắc dĩ mới kết hôn với em, em yêu ai cũng được, chỉ cần không đụng tới anh là được.

Những lời này là Hàn Tuyết Lăng sau khi biết sẽ kết hôn với Tần Mục thì năm lần bảy lượt nhắc lại, thời điểm này Tần Mục lấy ra đã khiến Hàn Tuyết Lăng cứng họng. Một ngày ở với Lưu Đan thì tự giác của Tần Mục tăng lên nhiều, cộng thêm hôm nay thời tiết âm trầm, hắn hoài niệm tư vị của Lưu Đan, nói chuyện cũng rất cay nghiệt.

Hàn Tuyết Lăng nghe lời này thì vành mắt lập tức đỏ lên. Từ khi xảy ra một màn trên trực thăng với Tần Mục và ở nước Mỹ nhìn thấy hắn lâm nguy bất loạn, cộng thêm luân phiên bày bố bắt Vương Hải Đào, những chuyện này Hàn Tuyết Lăng đều nhìn trong mắt, ghi ở trong lòng. Trở lại kinh thành đã báo cáo với Hàn lão gia tử và Hàn lão gia tử chỉ ngửa mặt lên trời thở dài, nói một câu "Tần thị trung hưng", cũng nghiêm khắc dặn dò Hàn Tuyết Lăng phải nhanh chóng sinh con cho Tần gia.

Với lão nhân tư tưởng truyền thống này Hàn Tuyết Lăng có thể không quan tâm, nhưng nếu như cha mẹ cũng nói như vậy thì trong nội tâm nàng cũng có chút do dự. Chậm rãi nhớ tới những lúc ở chung với Tần Mục, nghĩ tới hắn thanh tú và suy nghĩ nghiêm cẩn, nghĩ đến hắn mỉm cười như mặt trời, nghĩ tới bờ vai ấm áp của hắn, nghĩ tới ánh mắt thâm thúy của hắn, càng nghĩ càng nguyện ý, càng nghĩ càng ưa thích, mấy ngày nay nữ huấn luyện viên đặc chủng này thường xuyên chống cằm ngồi tựa vào bệ cửa sổ, mười phần lâm vào bộ dáng nữ nhân yêu đương.

Thời điểm nàng vô cùng chờ mong và lo lắng cho Tần Mục, từ trong miệng của chị họ biết được Tần Mục vì một tiếp viên hàng không mà làm ầm ĩ với "Kinh thành tứ thiếu gia" Quách Thiểu Đình, còn đánh nhau nữa, cuối cùng bồi một bàn rượu và thức ăn xin lỗi. Tin tức này làm cho Hàn Tuyết Lăng quật cường không cách nào tiếp nhận, vừa thấy Tần Mục đã bày ra bộ dáng hưng sư vấn tội. Nhưng hết lần này tới lần khác Tần Mục lại nói lời cay nghiệt với nàng.

Khi đó không thích, bây giờ không phải đã thích sao! Cô gái kiêu ngạo hò hét trong đáy lòng nhưng mặt ngoài mang theo bộ dáng điềm nhiên không có việc gì, bộ ngực phập phồng và tươi cười, nàng nói:

- Ai nha, em quên mất, xem ra em quá ngạc nhiên rồi.

Tần Mục kỳ quái nhìn Hàn Tuyết Lăng cả buổi, nghiêng người giả bộ đi, vừa muốn nói chuyện thì thân thể Hàn Tuyết Lăng đã vượt qua người Tần Mục, trực tiếp vặn cánh tay Tần Mục ngược ra sau, trong miệng quát lên:

- Tần Mục, tôi cho anh biết, về sau anh dám có ba bốn người thì chết với tôi!

Trên cánh tay không có cảm giác đau đớn gì, nhưng Tần Mục chẳng nhúc nhích, có thể thấy được Hàn Tuyết Lăng đã dùng chiêu này lô hỏa thuần thanh, ra tay vừa đúng. Tần Mục đang muốn nói chuyện thì bên ngoài có tiếng cười có người dùng tiếng Anh lầm bầm vài câu.

Hàn Tuyết Lăng nghe không hiểu, sau đó nhìn qua Tần Mục, lại phát hiện sắc mặt Tần Mục tái nhợt, trực tiếp kéo cửa ra. Ngoài cửa có một thiếu phụ xinh đẹp đang mặc sườn xám không cảm thấy lạnh đứng đó, hai chân trắng nõn không mang theo vớ da. Tần Mục lạnh lùng cười cười, cũng dùng vài câu tiếng Anh nói chuyện, trong mắt thiếu phụ kia hiện ra ánh mắt xấu hổ và phẫn hận, hung hăng hừ một tiếng, xoay người rời đi.

- Tần Mục, cô ta nói cái gì?

Hàn Tuyết Lăng biết rõ Tần Mục trình độ tiếng Anh rất cao, không thể chờ đợi được hỏi thăm, giống như quên chuyện vừa rồi với Tần Mục. Tần Mục lắc đầu, không nói gì, chỉ là xoay người nhìn chằm chằm vào Hàn Tuyết Lăng nói ra:

- Cô ta thường xuyên dùng tiếng Anh nói chuyện với em sao?

- Đúng vậy a.

Hàn Tuyết Lăng kỳ quái gật gật đầu, tiếp tục truy vấn Tần Mục vừa rồi cô ta nói cái gì. Tần Mục không có trả lời nàng, chỉ nói với Hàn Tuyết Lăng là về sau cô ta dám dùng tiếng Anh nói chuyện với Hàn Tuyết Lăng thì phải tát vào mặt của cô ta.

Tần Mục vừa nói như vậy thì Hàn Tuyết Lăng đã biết rõ thiếu phụ kia thường xuyên nói gở, tính tình ôn nhuận như Tần Mục cũng bị tức giận ra mặt, không cần phải nói những câu tiếng Anh kia chính là đang mắng bọn họ. Trong mắt nàng lập tức tăng thêm vài phần khắc nghiệt, đôi tay trắng nõn niết lại nghe răng rắc, tức giận đùng đùng đi tìm nàng kia, khiến Tần Mục sợ hãi vội vàng kéo Hàn Tuyết Lăng trở lại.

Hàn Tuyết Lăng không cam lòng buông hai tay, lại xuyên qua áo bông cảm nhận được ấm áp từ tay của Tần Mục, cảm giác ôn hòa hiện ra. Loại cảm xúc này khác với gia gia, cha mẹ yêu thương nàng, bọn họ yêu là thân tình, với Tần Mục có cảm giác này thì...

Trực giác của Hàn Tuyết Lăng biết rõ nàng đã yêu rồi, gương mặt đỏ ửng lên, nàng cũng không phải là cô gái ôn nhu gì đó, không biết cái gì gọi là hàm tình mạch mạch, cũng không muốn nhẹ giọng an ủi, nàng dùng sức đạp mạnh vào đất và tươi cười nhìn Tần Mục nói:

- Tần Mục, em cảm thấy được anh không tính là quá mềm yếu!

Ngày hôm qua đại chiến với Lưu Đan suốt nửa ngày, Tần Mục tự nhiên cúi đầu xuống trực giác phản ứng:

- Không mềm ah, quá cứng rắn.

- Tần Mục!

Thân là xử nữ Hàn Tuyết Lăng làm sao không nghe những chuyện này, Tần Mục nói tuyệt đối ám chỉ chuyện phòng the, làm cho Hàn Tuyết Lăng triệt để tức giận, nàng nghiếng răng nói:

- Anh cho rằng em là người nào!

Hàn Tuyết Lăng gọi tên của Tần Mục vô cùng to lớn, đám thanh niên thiếu nữ trong sân nhỏ nhìn sang. Tần Mục đương nhiên hiểu mình nói sai, hắn đã chọc Hàn Tuyết Lăng giận dữ. Hắn cho tới nay đều vẫn xử sự bình ổn, lúc này cảm thấy quẫn bách, nhịn không được thò tay vuốt tóc và cười khổ.

Hàn Tuyết Lăng lần đầu nhìn thấy Tần Mục xấu hổ như vậy, lúc này cảm giác mình đã thắng lợi, sau đó tươi cười lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.