Rốt cục suy nghĩ của lão thủ trưởng cùng Phương Chấn Bang là thế nào, Tần Mục không thể suy đoán, nhưng Phương Thiên Nhu đến tuyệt đối là không xuôi gió xuôi nước, cho dù nàng không làm chuyện gì, Tần Mục cũng luôn cảm thấy như bị người dùng đao chỉ vào.
Sau khi tan tầm, Lưu Đan gọi điện thoại tới, giá phòng Nhật Bản đã kéo lên tới mức làm người không chịu nổi, căn cứ theo suy đoán của nàng, chỉ hai ba ngày sắp tới là thời khắc đám người Soros thu tay lại. Một con số tài chính khổng lồ như vậy, hơn mười ngân hàng hùng hậu nổi tiếng thế giới ủng hộ, kinh tế Nhật Bản sau chiến tranh đã tồn tại nguy cơ không nhỏ, lúc này bằng thủ đoạn khống chế điều tiết, hoàn toàn không thể ngăn cản những bọt nước kia vỡ vụn. Đám người Soros như một con dao sắc bén, một đao cắt xuống tất nhiên sẽ không chút lưu tình.
Tần Mục dặn Lưu Đan yên lặng theo dõi kỳ biến, chỉ cần không gây nguy hiểm cho đại lục cùng Hong Kong, mặc cho bọn hắn đi làm. Bằng thực lực Hoa Hạ, còn chưa có năng lực đối kháng với lực lượng cường đại như vậy, chỉ bằng chặn đánh trong dân gian thật khó thể bổ khuyết. Huống chi đây cũng là cơ hội phát tài, Tần Mục không có lòng tốt như thế, đi làm cứu trợ nhân đạo gì đó.
Lưu Đan cười khúc khích trong điện thoại, than thở hai xí nghiệp của mình chỉ sợ bị lan đến. Tần Mục cười ha ha, Lưu Đan rõ ràng đang làm nũng với hắn, ai không biết hai xí nghiệp kia đã chuyển trọng tâm sang Bắc Liêu, bằng không Lý Trung Nguyên có thể vơ vét được chức phó chủ tịch thường vụ? Lừa quỷ đi thôi.
Sắc mặt Tây Môn Nhạn bất động lái xe, tiếng cười hào sảng của Tần Mục cùng thanh âm ngọt ngào của Lưu Đan rơi vào trong tai của nàng, khiến sắc mặt nàng cũng có chút hồng.
Tần Mục dặn dò Lưu Đan phải cẩn thận, đợi chuyện bên kia xong xuôi thì về nước. Cách nói này làm Lưu Đan vui sướng không thôi, đến lúc đó cho dù xí nghiệp ở Bắc Liêu, bằng vào tài chính của nàng có thể ở bên Châu Nghiễm lại xây dựng thêm chi nhánh, khi đó sẽ ở gần Tần Mục, xem như giảm bớt nỗi khổ tương tư.
- Mấy ngày này vất vả cho em, nên nghỉ ngơi một chút.
Tần Mục thấp giọng an ủi, khiến Lưu Đan cảm động, thẳng tới khi hai người cúp điện thoại, tâm tư Tần Mục vẫn rung động không ngừng. Mấy cô gái của hắn nhiều ít đều thành công, trong lòng hắn nhất thời dâng lên cỗ chiến ý, nhìn Tây Môn Nhạn nói:
- Về nhà.
Cho dù sự tình có bao nhiêu phiền phức, vẫn phải chậm rãi bước tới.
Việc khẩn cấp trước mắt là nhận được sự đồng ý của lão thủ trưởng, cho hắn xây dựng sân khấu biểu diễn thời trang ngoài trời trên Phổ Thượng. Buổi triển lãm này hoàn toàn không thể lấy việc kiếm tiền làm mục tiêu, chỉ có thể bồi vốn lấy danh tiếng. Tiếp theo tài chính Phổ Thượng như trứng chọi đá, nhất định phải nhanh chóng công chiếm cục tài chính thành phố. Điểm này cũng không phải bản chức của Tần Mục, Trương Thúy làm chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần có thể đánh đi vào, chuyện tiếp sau sẽ cho ra một chút lợi nhuận. Trong lòng Tần Mục thậm chí nghĩ kỹ, nếu phó khu trưởng đến cho mình xem mặt mũi, để cho nàng đi ứng phó cục tài chính, có chiêu bài thiên kim bí thư thành ủy, sẽ đơn giản hơn thật nhiều đi. Ngoài ra ngoại trừ khu Hoàng Dương, thái độ hai khu khác rất không rõ ràng, rốt cục là hòa hay chiến vẫn còn chưa biết được.
Những chuyện liên tiếp này muốn xử lý rõ ràng trong thời gian nửa tháng thật sự làm Tần Mục có chút căng thẳng. Hắn ôm thân thể Vân Băng, thật lâu không thể đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tần Mục đi thẳng đến đơn vị, cũng không hề bãi cái giá muốn cấp phó khu trưởng Phương Thiên Nhu ra oai phủ đầu. Hiện tại cục diện Phổ Thượng rối loạn như vậy, hắn thật sự không muốn cành mẹ đẻ cành con, có thể giảm chút sự xem như lấy được thắng lợi trong chiến lược. Nhất là Phương Thiên Nhu, thân phận của nàng thật sự là quá nhạy cảm, cho dù trong lòng hắn tức giận vẫn phải tận lực khắc chế.
Bộ dạng của Phương Thiên Nhu chỉ bình thường, nhưng ánh mắt phi thường bén nhọn, rốt cục là sinh ra trong nhà quan lớn, so sánh với Hạ Uyển Nhi nàng có thêm chút ổn trọng cùng mẫn cảm, đây là do gia đình tạo thành. Nàng bắt tay Tần Mục, nghiêng đầu nhìn ra công trường đang thi công xa xa, mang theo chút nghi hoặc hỏi:
- Tần bí thư, tôi nghe nói bên Phổ Thượng hình như có chút khó thể động thổ, đội thi công đang làm gì vậy?
Vấn đề thứ nhất đã thật sắc bén, Phương Thiên Nhu không phải ngọn đèn cạn dầu. Tần Mục không chút dao động, chỉ cười nói:
- Cả ngày chúng ta ở trên địa bàn khu Hoàng Dương của người ta, người ta vui vẻ cho chúng ta ở thì không biết, nhưng vẫn có chút ăn nhờ ở đậu thôi.
Đây là đang nói với Phương Thiên Nhu, bên kia mới là địa phương chân chính của Phổ Thượng, một chính phủ khu ngay cả trận địa của mình cũng vứt bỏ, còn có năng lượng gì đi ra làm việc?
Ánh mắt Phương Thiên Nhu chợt lóe, nhìn không ra trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, sau đó lại hỏi vấn đề thứ hai:
- Nghe nói khoa trưởng khoa đặc sự lấy hai mươi vạn trong tài vụ cơ quan, không biết Tần bí thư giải thích thế nào về chuyện này?
Thiếu chút nữa Tần Mục cười thành tiếng, Phương Thiên Như ngày trước đang làm gì, vì sao vừa gặp lại làm ra khí thế quái gở bức người, làm đại tiểu thư quen rồi, đi xuống địa phương vẫn không biết đông tây nam bắc? Cô là thiên kim bí thư thành ủy, nhưng cũng nên tuân theo quy củ quan trường. Không biết có bao nhiêu người xem cha cô không vừa mắt, chuẩn bị cướp lấy đâu, cô thật nghĩ Châu Nghiễm là nhà của cô, muốn thế nào thì thế nào? Tần Mục là bí thư khu đảng ủy, địa vị này tuy xấu hổ, nhưng theo trình tự một phó khu trưởng còn kém hơn hắn hai cấp, kiểu khẩu khí chất vấn như vậy hoàn toàn không nên xuất hiện trong miệng Phương Thiên Nhu.
Khóe môi Tần Mục hiện tia mỉm cười, châm điếu thuốc thổi một hơi khói, sau đó dựa vào sau ghế, ngửa đầu nhìn trần nhà, không thèm lên tiếng.
Ánh mắt Phương Thiên Nhu sắc bén nhìn trừng trừng Tần Mục, đầy vẻ soi mói. Tần Mục cảm giác nàng đang quan sát mình, nhưng vẫn thản nhiên nhìn lên trần nhà, thanh âm trầm thấp chậm rãi hỏi:
- Trước kia Phương phó khu trưởng làm công tác chính pháp sao?
Hai người gặp mặt không có khách sáo, không có chào hỏi, trực tiếp đánh giáp lá cà, đây là chuyện phi thường không nên, cho nên Tần Mục dùng câu nói thâm trầm này nhắc tỉnh Phương Thiên Nhu, nơi này là chính phủ khu, hắn cùng nàng là quan hệ thượng hạ cấp, không phải ban kỷ luật thanh tra, cũng không phải phòng thẩm vấn.
Phương Thiên Nhu không trả lời, nhìn chằm chằm Tần Mục. Tần Mục cũng không ngại nàng nói ra lời gì quá đáng, làm ra chuyện gì quá phận, bởi vì hắn chắc chắn Phương Chấn Bang sẽ không đem một bao cỏ ném tới Phổ Thượng hiện tại. Hoặc là câu hỏi vừa rồi của Phương Thiên Nhu cũng là một cách thăm dò?
Thời gian chậm rãi trôi qua, đồng hồ trên tường vẫn nhẹ nhàng kêu tí tách.
Phương Thiên Nhu đột nhiên nở nụ cười, bày ra một tư thế thoải mái, khẽ cười nói:
- Tần bí thư quả nhiên tuổi trẻ tài cao, chẳng thể trách có thể đem hai huyện bên Bắc Liêu làm được phong sinh thủy khởi.