Lý lịch của Tần Mục treo ở nơi này, tự nhiên không sợ người khác đi tra xét. Phương Thiên Nhu nói như vậy, chính là một lời khen thật sự. Lúc trước hai viên đạn pháo xuất phát từ rắp tâm gì, Tần Mục không muốn đi suy đoán, nhưng chính yếu là nàng hỏi ra vấn đề tài chính.
Tần Mục thản nhiên thở dài, nhìn Phương Thiên Nhu, mang theo chút ngữ khí hoài niệm nói:
- Bắc Liêu quả thật gặp may mắn, có tài nguyên phong phú cùng cán bộ đắc lực, có thể làm ra thành tích như vậy, cũng không phải do năng lượng của một mình tôi.
Những lời này nghe có vẻ hoài niệm, nhưng trong lời nói mang theo cây kim, chỉ cần kẻ ngốc đều có thể nghe ra được.
Phương Thiên Nhu không nói lời nào, chỉ gật đầu. Lần gần đầu này bị Tần Mục nắm được bím tóc, hắn cười một tiếng, cầm lên một phần văn kiện lật hai trang, kỳ thật đang xem cái gì chính hắn cũng không biết, chỉ mượn thời gian lật giấy mà tổ chức lời nói của mình.
Thật hiển nhiên Phương Thiên Nhu cũng biết Tần Mục muốn nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm động tác của hắn, trong mắt lóe ra vẻ sắc bén không chút thay đổi.
- Như vậy đi, Phương phó khu trưởng, cô vừa đến khu Phổ Thượng, còn chưa hiểu tình huống, để khoa trưởng Nguyệt Sơn đưa cô đi làm quen một chút đi.
Tần Mục ngừng động tác, khẽ nói.
Đây là Tần Mục thử nghiệm, nhìn xem rốt cục tính tình của Phương Thiên Nhu như thế nào. Phương Thiên Nhu cau mày, nói:
- Đại sư thời trang quốc tế James sắp đến Phổ Thượng tổ chức triển lãm, tôi nghĩ có thể chậm rãi hiểu biết tình huống trong vùng, nhưng chuyện này nhất định phải đặt ở vị trí đầu não.
Rốt cục là một đại tiểu thư, hoàn toàn lấy mình làm trung tâm. Ở một khắc này Tần Mục đã hiểu được tâm lý của nàng, cả ngày được cha nàng bảo hộ, nên vội vàng muốn làm ra thành tích riêng mình, thậm chí là khá khẩn cấp. Nếu nàng muốn biểu hiện như vậy, Tần Mục đương nhiên là thuận theo ý tứ của nàng, nhưng mặt ngoài vẫn lắc đầu nói:
- Vẫn nên hiểu biết tình huống một chút đi, Phương phó khu trưởng, có gấp cũng vô dụng, chờ đem tình huống tài chính hiện tại của chúng ta hiểu rõ mới có thể phân phối nhiệm vụ chủ yếu cho cô được.
Thỉnh tướng không bằng khích tướng. Phương Thiên Nhu cũng không phải loại người tùy tiện xông lên trước, đây là Tần Mục làm ra phán đoán, nếu trực tiếp truyền lệnh cho nàng đi cục tài chính chạy tiền, nói không chừng nàng sẽ tiêu cực lãn công. Hiện tại áp chế nàng, đem tâm tư nóng lòng làm ra thành tích của nàng đốt lên mồi lửa, Tần Mục có thể khẳng định, vừa ra khỏi phòng nàng sẽ lập tức lái xe chạy thẳng tới cục tài chính thành phố.
Vì làm đủ bộ dáng, Tần Mục còn gọi điện cho Tần Nguyệt Sơn, nhưng được thông báo hắn đã ra ngoài chạy quảng cáo. Tần Mục liền gọi Phương Thiên Nhu nghỉ ngơi một chút, quen thuộc hoàn cảnh trước.
Quả nhiên không ngoài hắn sở liệu, khi nàng rời phòng động tác đông cứng, thanh âm giày da giẫm mạnh mang theo một cảm giác tức giận. Không bao lâu dưới lầu truyền ra thanh âm tiếng khởi động xe, Tần Mục nhìn qua cửa sổ, một chiếc xe màu trắng đã chạy ra khỏi cổng lớn, đi thẳng về hướng nội thành.
Tần Mục thoáng cười, có một cấp dưới chịu bị khích tướng, dùng được tốt cũng thật thuận tay đâu.
Lúc này điện thoại vang lên, là Quý Chí Cương từ Mỹ gọi về, hắn báo cho Tần Mục một tin tức thật phấn chấn, tiểu ma nữ Vatican đã đến Mỹ.
Tin tức này đến thật sự quá đột nhiên, làm Tần Mục có chút trở tay không kịp. Trong thiết tưởng của Tần Mục, có thể dùng ba năm thời gian đưa Christina từ Vatican mang đi ra đã là chuyện rất khó khăn, không nghĩ tới mới hai ba tháng đã làm được. Đây là chuyện vô cùng nguy hiểm, không phải nói muốn làm thì làm được.
Quý Chí Cương báo cho Tần Mục, kỳ thật Christina đã sớm có ý tưởng trốn chạy, lần này nàng đến Mỹ là dùng con đường đặc thù. Hiện tại có nhiều thế lực đang nhìn chằm chằm bên này, động tác của nàng không thể quá lớn. Nếu không phải Hoa Hạ có con đường bí mật, chỉ sợ hiện tại nàng đã rơi vào trong tay FBI.
Tần Mục hiểu được gọi là con đường bí mật chính là nhập cư trái phép, từ Vatican đến đại lục kỳ thật cũng có cách, chẳng qua sẽ bại lộ ý đồ của Tần Mục, không phù hợp sách lược đối ngoại của quốc gia. Nhưng kỹ thuật của Christina đại biểu cho đỉnh cấp thời đại, nếu bỏ lỡ không khác gì đem của cải ném xuống biển. Đây không phải phong cách của Tần Mục, Tần Mục thích nhất là gom tài nguyên trong tay mình, do mình tiến hành phân phối. Nghĩ đến đây, Tần Mục đột nhiên có chút ảo giác, có phải nhìn thấy cô gái xinh đẹp tài giỏi là hắn có tiềm thức thu vào trong ngực của mình hay không? Hắn cười khẽ, cầm điện thoại gọi cho Tần lão gia tử. Nếu Christina muốn đến đại lục, phải dùng một ít thủ đoạn đặc thù.
Chỉ mới bấm vào con số, ngón tay Tần Mục chậm lại, trong lòng hiện lên một ý niệm, buổi thịnh yến này thay vì tặng cho quân khu Bắc Liêu, không bằng đặt ở quân khu Châu Nghiễm. Hiện tại thái độ lão thủ trưởng đối với Tần Mục cũng không thật hòa hợp, nếu tặng lên bữa tiệc lớn như thế, lão thủ trưởng có thể bánh ít đi bánh quy lại hay không? Hoặc sẽ áp dụng thủ đoạn cứng rắn mạnh mẽ mang Christina đến quân khu? Đây là chuyện rất khó nói. Nhưng Tần Mục đang cần nhờ Christina xây dựng một ít đồ vật nghĩ cách cứu viện Lam Uân, một người ngoại quốc nếu đặt tại quân khu Châu Nghiễm cũng là lựa chọn tốt. Tần Mục nhẹ nhàng buông điện thoại, trong đầu vẫn đang nghĩ sách lược có lợi nhất cho mình. Cáo mượn oai hùm tuy rằng không phải lời đánh giá làm người cao hứng, nhưng đây quả thật là pháp môn hữu dụng cho người làm quan.
Tần Mục châm một điếu thuốc, bên lão nhân không thể không đi, nhưng rốt cục có nên cùng mang theo Phương Thiên Nhu đi qua hay không? Đây là một vấn đề rất lớn, nếu lão nhân quả thật cấp phương tiện cho Tần Mục, như vậy phần công lao này phải ghi tạc lên đầu của ai. Đau đầu, vấn đề phi thường đau đầu. Phương Chấn Bang biểu diễn trong Phổ Thượng, lại vì điều gì? Làm người đứng đầu Châu Nghiễm, tuy rằng không khả năng ở từng khu vực đều có quyền nắm trong tay, nhưng trong đại cục vẫn phải lấy hắn làm cơ sở định chuẩn, một khu Phổ Thượng đáng giá cho hắn đem con gái của mình xem là quân cờ ném tới đây sao?
Nghi vấn liên tục tràn ngập trong đầu Tần Mục, bên trong có thật nhiều manh mối, cũng thật nhiều mơ hồ. Hiện tại những gì hắn nắm giữ trong tay thật giống như viên đạn hạt nhân trọng lượng rất nặng, một khi kíp nổ, chịu ảnh hưởng tuyệt đối không chỉ là một khu Phổ Thượng.
Rất khó! Ngón tay Tần Mục nhẹ gõ lên mặt bàn, ánh mắt hiện ra biểu tình nghi hoặc. Một quân cờ đột ngột xuất hiện, nói là đảo loạn cả bàn cờ cũng không đủ.
Vốn Tần Mục đã có ý nghĩ tính toán cho Phổ Thượng, nhưng Phương Chấn Bang xen tay vào tất nhiên sẽ khiến những thế lực khác bắn ngược, đây là điều mà hắn cũng không thể khống chế.
Cắn chặt răng, Tần Mục quyết định, nếu Phương Chấn Bang là bí thư, như vậy mình làm ra thái độ, cho dù không chiếm được lợi ích, ít nhất cũng không xấu. Hiện giờ Phương Thiên Nhu đã chạy đến cục tài chính, chờ khi nàng trở lại hắn sẽ cùng nàng đến chỗ lão thủ trưởng.