Tần Mục còn đang suy tính, Lưu Đại Hữu gọi điện thoại đến. Mấy người bị giam giữ có một tên hình như là tù trốn trại, trên thân có chút phiền toái. Tần Mục vừa nghe lời này trong lòng liền thật khó chịu, trong thời điểm mấu chốt hắn để Lưu Đại Hữu bắt giữ mấy người kia, chỉ là bày thái độ với khu Hoàng Dương, ai ngờ lại chọc ra một tù trốn trại, lần này dù không muốn đứng trên đầu sóng ngọn gió cũng phải gây trở ngại với bên khu Hoàng Dương.
Điều này cũng nói rõ bên Hoàng Dương đã làm xong hai tầng chuẩn bị, thoạt nhìn đã muốn trở thành tử đối đầu.
Vấn đề đau đầu dồn dập đến, Tần Mục thở ra một hơi dài. Bản thân hắn dùng phương thức giảm sức ép khác, gọi điện cho Hàn Tuyết Lăng hỏi thăm nhi đồng như thế nào.
Trong điện thoại Hàn Tuyết Lăng thật cao hứng, nói với hắn đã đi kiểm tra, nhi đồng thật khỏe mạnh. Hắn biết đi siêu âm có thể biết là nam hay nữ, nhưng hắn không hỏi. Con trai hay con gái đối với hắn mà nói đều làm cho hắn ổn định lại trên thế giới này, cũng không hề có tư tưởng phân biệt giới tính.
Hàn Tuyết Lăng lại hỏi thăm tình hình của hắn, hắn chỉ cười nói với nàng gặp khó khăn nhưng vẫn có thể giải quyết. Nàng liên tục cười, không hỏi thêm nữa. Tần Mục biết nàng muốn hỏi thăm tình huống của Vân Băng, có chút xấu hổ, tùy ý nói thêm vài câu liền vội vàng gác máy.
Cuộc điện thoại này vốn thả lỏng tâm tình, nhưng bây giờ khiến tâm tư càng tăng thêm. Hắn dặn dò Trương Thúy, sau đó cho Tây Môn Nhạn lái xe ra ngoài.
Trong bất tri bất giác xe đã đến Tam Hồ Vịnh. Con sông uốn lượn này rộng hơn năm mươi thước, nhưng lại cản trở Hong Kong cùng đại lục suốt trăm năm thời gian.
Hứng thú của Tần Mục có chút cao, nhìn con sông xa xa, thấp giọng nói:
- Con sông này thật tốt.
- Kỳ thật cô không nên đến làm tài xế.
Tần Mục thở dài nói:
- Tiền cảnh công ty bảo an của cô thật tốt, vì sao lại buông tha đây?
Tây Môn Nhạn cho xe tấp vào ven đường, mở cửa sổ hít sâu một hơi, tháo kính mắt, quay đầu nhìn hắn, mang theo dáng tươi cười không nhìn ra ý tứ, nói nhỏ:
- Hiện tại ngài không phải mục tiêu mà tôi đang bảo hộ sao?
Tần Mục khoát tay cười nói:
- Mọi người thật buồn lo vô cớ quá mức. Tuy rằng hiện tại có chút người nhìn tôi không thuận mắt, nhưng bọn hắn vẫn không dám hạ độc thủ.
- Tại sao vậy chứ? Tôi cảm thấy nên cho anh giáo huấn mới là phương pháp tốt nhất.
Tây Môn Nhạn từng đi theo Đức gia, ý tưởng không khác biệt với những người khác quá lớn.
Tần Mục mỉm cười, phân tích:
- Nếu động tôi sẽ có người động bọn họ, vì an toàn bản thân, chỉ cần tôi không làm quá phận bọn họ sẽ không đập nồi dìm thuyền. Huống chi chuyện trên quan trường, không thể dùng cách làm như người của cô.
- Trước kia có thể là có người đi tìm chúng tôi, chức vụ hẳn không sai biệt lắm với anh.
Tây Môn Nhạn nhắc nhở một câu.
Tần Mục khoát tay không để nàng nói tiếp, chỉ vào Tam Hồ Vịnh nói:
- Đi, xuống xe, chúng ta đến đó nhìn xem.
Hai người đẩy cửa xe, bước chậm xuống.
Cùng lúc đó hai người lãnh đạo khu Hoàng Dương đang ngồi đối diện nhau hút thuốc, gạt tàn đã đầy, khói thuốc tràn ngập, hai người đã ngồi nơi đây thời gian rất dài.
- Tần Mục rõ ràng không nể mặt chúng ta ah.
An Diệu Quốc cau mày nhìn Ngôn Thừa Binh, nói:
- Phương Thiên Nhu đến Phổ Thượng, động tác của chúng ta không thể quá lớn.
Trên mặt Ngôn Thừa Binh lộ tia hận ý, hừ lạnh một tiếng, dùng sức rít thuốc. An Diệu Quốc thấy hắn không nói gì, biết hắn đồng ý cách nói của mình, lại nói tiếp:
- Chỗ của lão thủ trưởng thật quá khó bắt. Tôi xem lần này Phương bí thư chuẩn bị đối chọi công khai với lão thủ trưởng. Chúng ta đúng là bị tai ương.
Ngôn Thừa Binh thổi ngụm khói, nói:
- Lời này nói đúng mấu chốt. Chúng ta luôn nhìn không ra cách thức, rốt cục lão thủ trưởng lại có thái độ gì. Anh nói nếu không cho phép phát triển đi, khi chúng ta đi qua lão nhân gia nên bỏ chúng ta bên ngoài, cũng không cho vào như bây giờ đi. Muốn nói cho phép khai phát, hai năm qua thành ủy luôn cố gắng thật nhiều lần, vì sao vẫn không bắt được? Lần này Tần Mục đến lại biến thành loạn cục.
An Diệu Quốc gật đầu nói:
- Nghe nói hai ngày trước hắn không cần trả lời câu hỏi lão thủ trưởng đã trực tiếp vào biệt thự, đây là một tín hiệu rất nguy hiểm, chúng ta có phải nên làm chút gì đó hay không?
Ngôn Thừa Binh tức giận vỗ bàn, nói:
- Ba khu đồng loạt ra tay, lấy sự tình trước kia nói, sẽ nhấc ra được ít chuyện. Hai năm thời gian, chúng ta tung mồi không ít, hiện tại nên tới thời gian thu võng.
- Có phải là quá mạo hiểm không?
- Mạo hiểm cũng phải thử một phen, không thể trơ mắt nhìn quả đào bị người hái đi. Ba khu cùng nhau tạo áp lực với bên trên, pháp không trách đông, thành ủy sẽ xem xét xử lý, ít nhất là chúng ta chỉ mất công lao hai năm qua. Nhưng nếu có thể phân chia Phổ Thượng, chỗ tốt của chúng ta rất lớn.
An Diệu Quốc chậm rãi gật đầu, đồng ý đề nghị của Ngôn Thừa Binh.
Tần Mục không biết có cỗ gió lốc đang xoay chung quanh hắn triển khai, giờ phút này hắn đang nhìn Phương Thiên Nhu có chút xuất thần.
Phương Thiên Nhu ra tay, cục tài chính phê chuẩn gẩy xuống một trăm năm mươi vạn tài chính, là một khu khai phát, khoản tiền một trăm năm mươi vạn cũng không có gì là khó xử, mà nhanh như vậy phê chuẩn, năng lượng của một phó khu trưởng không khỏi là không đủ. Cho dù Phương Thiên Nhu là con gái của Phương Chấn Bang, cho dù cục tài chính cấp mặt mũi cho nàng, nhưng dù có mặt mũi chăng nữa cũng không dễ dàng phê duyệt xuống.
Trừ phi có một điều, Phương Chấn Bang đã sớm có kế hoạch, hạ mệnh lệnh cho cục tài chính cần toàn lực ủng hộ khu Phổ Thượng. Nếu không mà nói Phương Thiên Nhu dù tài giỏi, nhưng một trăm năm mươi vạn cũng không phải con số nhỏ, nàng có thể lấy được sao? Kỳ thật đối với khu khai phát mà nói một trăm năm mươi vạn như muối bỏ biển, mà ở trong kế hoạch của Tần Mục trù bị sân khấu triển lãm thời trang ngoài trời, muốn làm đủ công tác chuẩn bị ít nhất là tiêu phí ngoài trăm vạn. Số tài chính được gẩy xuống giống như vừa lúc có thể ứng phó buổi triển lãm, thuận tiện đem tiền xây dựng địa điểm công tác giản dị bù đắp vào.
Ánh mắt Tần Mục càng thêm khảo cứu, nhưng ngoài miệng khen ngợi đương nhiên là không thiếu được. Vô luận Phương Thiên Nhu mang theo mục đích gì tới đây, xem như nàng thật sự kéo được giúp đỡ cho khu khai phát, Tần Mục sẽ không keo kiệt lời tán dương. Theo biểu hiện của Phương Thiên Nhu mà xem, thật hiển nhiên nàng còn chưa giác ngộ mình đã biến thành một quân cờ.
- Tần bí thư, ngài có thể hút thuốc ít một chút hay không? Hiện tại Châu Nghiễm chúng ta luôn chú ý trở thành thành phố thiên nhiên, làm cán bộ lãnh đạo hình tượng mặt ngoài rất trọng yếu.
Phương Thiên Nhu cau mày, thật hiển nhiên không đem lời khích lệ của Tần Mục để vào trong mắt.
Tần Mục nhất thời xấu hổ, cười gượng dụi tắt tàn thuốc, nhìn Lưu Đại Hữu ngồi bên cạnh nói:
- Tốt, chiếu cố nữ đồng chí một chút, ở trong này lập một quy củ bất thành văn, trong lúc dự họp mọi người cũng đừng nên hút thuốc.