Thanh Quan

Chương 921: Chương 921: Ý nghĩ đối đầu.




Lưu Đại Hữu cũng xấu hổ dụi tắt tàn thuốc, bàn tay vuốt vuốt lên mái tóc ngắn ngủn.

- Đối với sự ủng hộ của cục tài chính, chúng ta cần phải cảm tạ. Phương phó khu trưởng, tôi xem thế này, có thời gian mời bên tài chính ra ngồi một chút, người ta cho chúng ta phương tiện, chúng ta phải tri ân đồ báo.

Tần Mục cười a a nói, quan sát biểu tình của Phương Thiên Nhu.

Phương Thiên Nhu gật gật đầu, cúi đầu ghi chép vào trong vở. Tần Mục âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thoạt nhìn Phương Thiên Nhu vẫn hiểu được đạo lý quan trường, nếu tính tình bướng bỉnh của nàng nổi lên, sẽ biểu thị cự tuyệt ngay trong buổi họp, vậy mặt mũi Tần Mục sẽ phi thường khó xem.

Có tiền, ý tưởng của Tần Mục liền nhiều hơn.

Tiền riêng của hắn có hàng đống đô la không đếm hết, lại không thể lấy ra ném vào công việc nơi đây, làm vậy thật sự là không được, chỉ phải đi theo lối quan trường. Hắn nghĩ một chút, yêu cầu Tần Nguyệt Sơn lập tức đem chuyện xây dựng sân khấu triển lãm thời trang đẩy mạnh, phải dùng tốc độ nhanh nhất đem sự tình giải quyết trong thời gian nửa tháng.

Tần Nguyệt Sơn ngượng ngùng thấp giọng nói sự khó khăn mình gặp phải khi làm nhiệm vụ. Tần Mục vung tay, khí phách nói:

- Những việc khác không cần mọi người quan tâm, chỉ cần làm tốt một bước này, các vị chính là đại công thần của khu Phổ Thượng, tôi sẽ ghi công cho mọi người.

Có tiền, liền có dũng khí. Trong mắt Phương Thiên Nhu mang theo vẻ nghi hoặc nhìn Tần Mục, nàng biết cha mình cùng ông nội đang mâu thuẫn không nhỏ, nhiều vị bí thư khu ủy tiền nhiệm đều không dám gióng trống khua chiêng làm ầm ĩ trong khu Phổ Thượng, Tần Mục lại dựa vào cái gì?

Tần Mục liên tục bố trí nhiệm vụ, đem thời gian nửa tháng kế tiếp bố trí tràn đầy, hoàn toàn đem mọi người phân phối công tác không sót một ai. Sau khi tan họp, hắn gọi Phương Thiên Nhu vào văn phòng, cùng nói chuyện.

- Đồng chí Thiên Nhu, đi tới khu Phổ Thượng có cảm tưởng gì không?

Tần Mục cười híp mắt rót một chén trà cho Phương Thiên Nhu. Bên trong mang theo ý tứ như chiêu hiền đãi sĩ, Phương Thiên Nhu vừa đến, lập tức giải quyết vấn đề khó khăn cho Phổ Thượng, hắn làm bí thư đảng ủy nhất định phải có thái độ vỗ an tâm tình của nàng. Lại nói tính tình nàng hung hăng, giống như đi qua bên này liền nghẹn lên một bụng tức giận, nếu không an ủi nàng một chút, với thân phận con gái của bí thư thành ủy đã đủ khiến cho Phổ Thượng như gà bay chó chạy.

Phương Thiên Nhu tiếp nhận chén trà, sau đó đặt lên bàn, trầm mặc một lúc mang theo chút khiêu khích dò hỏi:

- Tần bí thư, anh muốn tôi nói thật hay nói dối?

Tần Mục cười ha ha, nói:

- Đồng chí Thiên Nhu, câu hỏi này của cô thật thú vị. Chúng ta luôn nỗ lực vì sự phát triển của Phổ Thượng, tự nhiên là muốn nghe nói thật.

Ánh mắt của hắn thoáng híp lại, Phương Thiên Nhu thật giống như cầm theo cây lao mà đến, toàn thân mang theo dục vọng chiến đấu thôi.

Phương Thiên Nhu khẽ cười, thấp giọng nói:

- Trong mắt của tôi, Phổ Thượng nếu muốn đuổi theo ba khu khác, trong năm năm thật sự khó khăn, tôi là nói, phát triển kể từ bây giờ.

Trong lời nói ẩn hàm ý tứ chính là, Tần Mục còn chưa thu phục được lão thủ trưởng, bây giờ chỉ biết nói mạnh miệng, chẳng qua làm trò cười cho người trong nghề mà thôi.

Tần Mục nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, gật đầu đáp:

- Phải, có chút khó khăn, nhưng đây không phải lý do chúng ta buông tha việc phát triển. Hiện tại chúng ta đang so sánh với chính mình, chỉ cần ngày hôm nay tốt hơn ngày hôm qua, đây chính là thắng lợi của chúng ta.

Lời này nói ra phi thường tráng khí, Phương Thiên Nhu cũng không nhịn được gật đầu.

Hiện tại Tần Mục biết mình có thể sử dụng nàng trong phạm vi nhất định, đừng để nàng gây ra tai vạ lớn cho hắn thì tốt hơn. Thấy nàng gật đầu, hắn liền cười nói:

- Như vậy tối nay chúng ta cùng các đồng chí bên Kỳ Lân cùng Phượng Minh gặp mặt một chút, đến lúc đó cô cùng đi chứ.

Trường hợp như vậy Tần Mục trực tiếp mang theo Phương Thiên Nhu, là thừa nhận địa vị của nàng tại Phổ Thượng, một phó khu trưởng mới trình diện, còn chưa thật sự dung nhập vào cơ quan bên này, Tần Mục làm như vậy không thể nghi ngờ chính là mạo hiểm. Hiện tại hắn rất cần người, vì mở ra cục diện Phổ Thượng hắn phải mạo hiểm, cho dù xảy ra vấn đề còn có thể so được với tình cảnh một nghèo hai trắng hiện tại sao?

Quan trọng nhất là vươn ra cành ô liu, cũng muốn đoán thử ý nghĩ trong lòng Phương bí thư. Là vết sẹo của thành phố Châu Nghiễm, khu Phổ Thượng vẫn luôn là chỗ đau trong lòng Phương Chấn Bang, nếu có thể xóa bỏ vết sẹo này, Tần Mục rất có thể trở thành người tâm phúc trong mắt Phương Chấn Bang.

Phương Thiên Nhu không cự tuyệt, điều này làm Tần Mục phi thường thoải mái. Hắn đứng lên nói:

- Hiện tại chúng ta đi chuẩn bị một chút đi, đừng để người khác chờ đợi thật không tốt.

Tần Mục mang theo tư thế thấp đi chiêu đãi người lãnh đạo hai khu Phượng Minh cùng Kỳ Lân, trước đó đã tỏ thái độ hùng hổ dọa người, nếu hiện tại còn ra đại bài, ba khu đồng thời nhăn mặt với hắn, dù có bí thư thành ủy ủng hộ, hắn cũng không thể gánh vác.

Khách sạn chiêu đãi là sản nghiệp của Vân Băng, Tần Mục gọi điện cho nàng, nói mình muốn chiếu cố việc kinh doanh của nàng. Vân Băng ý vị cười, hỏi Tần Mục có cần lão bản đi qua kính rượu cho khách hay không, Tần Mục vội ngăn cản ý tưởng của nàng, cười nói với nàng nếu hắn mang tiền không đủ thì nàng phải cho hắn ký sổ nợ.

Có Vân Băng sắp xếp, nhóm người Tần Mục đi vào phòng tốt nhất. Vừa đi vào, Phương Thiên Nhu đã gật đầu nói:

- Khách sạn Vân Lan đứng nhất nhì Châu Nghiễm chúng ta, tôi cũng chưa từng đi vào phòng vip này.

Những lời này nói ra có chút không nên, bại lộ bí thư Phương Chấn Bang từng đến nơi này tiêu phí, nhưng thật hoàn hảo, nếu nàng nói mình thường xuyên đi vào phòng vip, chỉ sợ trong lòng mấy người Tần Mục sẽ hiểu sai.

Tần Mục, Trương Thúy cùng Phương Thiên Nhu ngồi xuống, Lưu Đại Hữu đi gọi thức ăn. Tần Mục nói với hắn, đừng chọn quá cao cấp, chỉ chừng hai ba ngàn một bàn là được. Lưu Đại Hữu thè lưỡi, ánh mắt Trương Thúy liếc qua Phương Thiên Nhu, ý tứ này Tần Mục hiểu được, chỉ sợ Phương Thiên Nhu chạy đi cáo trạng với Phương bí thư, mọi người hủ bại công quỹ.

Tần Mục cười ha ha:

- Đây là sản nghiệp của Vân Băng tiểu thư thuộc xí nghiệp Bắc Liêu, chúng tôi chỉ dính quang, vừa rồi nàng gọi điện cho tôi, hôm nay ăn gì toàn bộ miễn phí. Nhưng tôi nói rõ, người ta hào phóng nhưng chúng ta cũng không nên lãng phí, ý tứ là được.

Trương Thúy cười nói:

- Chỉ ý tứ đã hai ba ngàn, Tần bí thư, bút tích quá lớn đi.

Nàng đang nhắc nhở Tần Mục, hai ba ngàn không phải số lượng nhỏ, rốt cục giải thích vì sao Vân Băng phải cho hắn mặt mũi. Lòng của nàng thật cẩn thận, nhắc nhở Tần Mục đừng để Phương Thiên Nhu nắm đuôi sam. Tuy rằng Trương Thúy cùng Lưu Đại Hữu đều biết quan hệ giữa Tần Mục cùng Vân Băng, nhưng điều này không thể bày ra trên mặt bàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.