Thanh Quan

Chương 869: Chương 869: Thời gian điêu khắc. (1)




Mấy ngày nay mỗi khi trời tối Vân Băng đều ở lại trong nhà Tần Mục, phụ nữ mới nếm thử mây mưa luôn làm không biết mệt. Mỗi ngày Tần Mục đều cho Đan Lan đến đối diện ngủ lại, cô gái kia mỗi khi thấy Tần Mục đều sợ hãi, đối đãi hắn như một sắc lang. Đối với biểu hiện của nàng Tần Mục cũng không có cách nào, chỉ đành xem như không nhìn thấy.

Một tuần nghỉ phép qua thật nhanh, đảo mắt đã đến ngày thứ bảy. Vào buổi chiều Mộ Băng Đồng gọi điện cho Tần Mục, nói nàng vừa xong chuyến bay, buổi tối muốn gặp mặt ở nhà hàng Điêu Khắc Thì Quang ở thủ đô, nơi này Tần Mục cũng biết, là một nơi thật có phẩm vị.

Cuộc ước hẹn này làm tâm tư Tần Mục không yên, rối rắm suốt cả buổi chiều. Đợi đến khi Đan Lan hỏi thăm hắn tối muốn ăn gì, lúc này hắn mới hồi phục lại tinh thần, suy sụp ngồi xuống giường. Mất đi cuối cùng phải mất đi, giấc mộng hôm qua còn cần gì tìm kiếm. Hắn quả thật đã phụ lòng mối tình đầu của mình, nhưng không phải Mộ Băng Đồng, mà là nàng. Hiện tại nàng đã đi, hắn cần gì tiếp tục rối rắm trong hiện tại?

Tần Mục nói với Đan Lan tối mình không dùng cơm tại nhà, tùy tiện mặc bộ quần áo rời đi.

Bỏ lại tâm tư, Tần Mục trở nên thong dong, khi hắn xuất hiện tại cửa nhà hàng Mạnh Khiết ngồi ở cạnh ánh mắt sáng lên, nói nhỏ với Mộ Băng Đồng:

- Nhìn xem, suất ca đến đây. Cô nói sao tôi không giữ mình trong sạch, đàn ông như vậy đợi thêm mười năm cũng không đủ đâu. Vừa có tài, có tiền, còn rất có thế lực, phá đổ cả Dương Ngọc Hải. Tôi nói tiểu Đồng, cô nên nắm chắc cơ hội này, làm tình nhân của tiểu suất ca kia một năm còn tốt hơn kết hôn cả đời.

Mộ Băng Đồng xì một tiếng, đỏ mặt nói:

- Hoa hồ điệp như cô thật sự là lành sẹo thì quên đau, sao không nhớ tới lúc cô vừa tự sát?

Mạnh Khiết phi một tiếng, mắng:

- Lão nương chỉ là mù mắt mới chơi tự sát với lão đầu kia, lão nương cũng không biết mình đã ăn thuốc mê hồn gì. Mặc kệ nó, hiện tại trong tay tôi cũng có chút tiền trinh, bộ dáng lẫn ví tiền đều có, đem lão nương bức nóng nảy, tìm vài tiểu bạch kiểm nuôi cho xem.

Mộ Băng Đồng hết lời để nói, Mạnh Khiết dùng khuỷu tay chạm nhẹ nàng, thần bí nói:

- Cô nói Tần Mục kia cả đêm làm được vài lần?

Mộ Băng Đồng hoàn toàn bị kiểu nói chuyện hào phóng của Mạnh Khiết hù sợ, bối rối đứng dậy vẫy Tần Mục, tỏ vẻ mình ở bên này. Mạnh Khiết than thở nói:

- Một khối thịt béo thật tốt ah, vì sao cô không dám mở miệng cắn đây?

Tần Mục nhìn thấy Mộ Băng Đồng, tâm thần hơi hoảng, nhanh chóng thu liễm, khẽ cười bình tĩnh đi tới. Hai mắt Mạnh Khiết sáng lên, kéo áo Mộ Băng Đồng, nói:

- Thanh niên thật tốt, cô không lên tôi lên, đàn ông trộm tinh có rất nhiều.

Tần Mục đến gần, mỉm cười lên tiếng chào hỏi Mộ Băng Đồng, lại gật đầu với Mạnh Khiết nói:

- Cuộc sống mới có khởi đầu mới, chúc mừng cô, có thể tiếp tục vì mình mà sống.

Mạnh Khiết nghe xong những lời này, trong ánh mắt nhất thời toát ra vẻ cảm kích. Tần Mục không nói những lời gì an ủi, cũng không nói gì bất mãn, ngược lại dùng khẩu khí chúc mừng đem chỗ bẩn dĩ vãng của nàng nhẹ nhàng hủy diệt, thời kỳ thanh xuân có ai không sai lầm, hắn cũng không bác bỏ hành vi Mạnh Khiết vì tiền bán đứng thanh xuân.

Mạnh Khiết vừa hiện lên ý nghĩ này, liền không thể ức chế, hào khí nói:

- Hôm nay tôi mời khách, có gì đắt tiền xa hoa cứ việc gọi, tôi nhìn anh thật thuận mắt.

Tần Mục híp mắt cười nói:

- Đừng, hôm nay có thể mời hai vị ăn cơm là vinh hạnh của tôi, sao có thể để cho cô mời khách? Đối với đàn ông mà nói, để phụ nữ đài thọ là chuyện làm người bực tức lẫn phi thường xấu hổ.

Cách nói năng hài hước của hắn nhất thời khiến hai cô gái bật cười, Tần Mục đưa thực đơn cho hai nàng, thức ăn nơi này xem như đặc sắc, mọi người trực tiếp gọi món cá đặc sắc của nhà hàng.

Mạnh Khiết không ngừng quan sát Tần Mục, liên tục ra dấu cho Mộ Băng Đồng, Mộ Băng Đồng chỉ đỏ mặt trừng mắt nhìn Mạnh Khiết. Tần Mục thấy không khí có chút tẻ ngắt, liền hỏi Mạnh Khiết:

- Tôi nghe Mộ tiểu thư nói cô chuẩn bị đến phía nam phát triển?

Mạnh Khiết tùy tiện nói:

- Thật thú vị, còn gọi Mộ tiểu thư, chụp phim cổ đại phong kiến sao, mọi người đã gặp nhau nhiều lần, liền gọi tên thôi, gọi tiểu Đồng cũng không sao mà.

Tần Mục cùng Mộ Băng Đồng nghe câu nói của nàng liền sửng sốt, cười rộ lên.

Mạnh Khiết nói xong, trong ánh mắt hiện lên một tia hốt hoảng, nói:

- Anh nói đúng. Tôi không ở lại công ty được nữa, náo loạn ra chuyện lớn như vậy, ánh mắt của mọi người đều làm mình chết đuối.

Nàng nói chuyện ngay thẳng, Tần Mục từng giúp Mộ Băng Đồng đã làm nàng chú ý, lại nghe nói hắn còn trả tiền phí bệnh viện cho mình trong đêm, trong lòng càng thêm cảm kích, nói chuyện không chút che giấu, thẳng thắn:

- Lần trước bán nhà có hơn trăm vạn, cộng thêm chút dành dụm của mình, cũng được chừng hai trăm vạn, anh là một người giỏi kinh tế, cho tôi chút chủ ý xem thử làm ăn gì mới tốt?

Tần Mục ừ một tiếng, trầm ngâm thoáng chốc nói:

- Số tiền như vậy không tệ lắm, hiện tại thủ đô đang khai phát xây dựng, có số tiền này kỳ thật cô có thể mua tòa lầu mặt tiền, đến lúc đó đem ra cho thuê, như vậy thật không tệ đâu.

Mạnh Khiết lắc đầu nói:

- Sống bằng tiền cho thuê nhà hay thuê đất, có chỗ tốt gì, tiền tới thật chậm.

Tần Mục nở nụ cười, nói:

- Một năm thì chậm, hai năm, năm năm thì sao? Hiện tại sinh hoạt của mọi người đang vững bước đề cao, cô nhìn thì vậy, nhưng tới thời gian phát triển nhanh, muốn mua nhà trong thủ đô chỉ chút tiền của cô chỉ sợ là không hề dễ dàng.

Mạnh Khiết nga một tiếng, ánh mắt xoay tròn, không biết đang nghĩ gì trong lòng. Mộ Băng Đồng biết Tần Mục là người trong quan trường, lời này thật sự có căn cứ, liền khuyên nhủ:

- Tiểu Khiết, người ta thật tâm nghĩ kế cho cô, hay là cô nghe anh ấy đi, ở thủ đô chúng ta cũng tiện chiếu ứng lẫn nhau, cô đi phía nam tôi sẽ cô đơn.

Mạnh Khiết cười rộ lên, kéo Mộ Băng Đồng, hai cô gái lại cười đùa một trận. Tần Mục đưa mắt nhìn ra bên ngoài, hai cô gái chơi đùa nếu hắn nhìn chằm chằm thật sự không tốt lắm.

Mạnh Khiết cười khúc khích, ghen tỵ nói:

- Nếu có người tốt với tôi như vậy, tôi thật sự bất cứ giá nào, cái gì mà kết hôn đòi danh phận, chỉ có thể đi theo đã là phúc khí.

Nói xong còn tràn đầy thâm ý nhìn Tần Mục.

Tần Mục thoáng đổ mồ hôi, Mạnh Khiết quả thật nhanh mồm nhanh miệng, nhưng lời của nàng như nói vào tâm tư khiến hắn chỉ cười, vì vậy vội vàng che giấu nói:

- Chuẩn bị uống chút gì không? Nói thẳng trước, tôi không thích uống rượu cho lắm.

Hai nàng gọi Kiện Lực Bảo, Tần Mục cũng gọi theo. Mạnh Khiết kéo Mộ Băng Đồng, nói:

- Người ta giúp cô miễn tai ương hư thân, dù sao cô cũng nên cùng hắn cụng vài chén chúc mừng. Tôi biết đàn ông thường nói chuyện không đúng tâm, hắn nói không thể uống rượu, tửu lượng khẳng định không nhỏ.

Mạnh Khiết thật sự thành tinh, Tần Mục bất đắc dĩ gọi thêm hai chai bia xem như tỏ ý tứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.