Thanh Quan

Chương 870: Chương 870: Thời gian điêu khắc. (2)




Canh cá được bưng tới, lại thêm sáu món điểm tâm, người phục vụ nói với Tần Mục:

- Tiên sinh, bữa cơm hôm nay của ngài lão bản chúng tôi mời.

Tần Mục ngạc nhiên, vì sao chạy tới nơi đây còn gặp được người quen? Ánh mắt người phục vụ nhìn sang bên cạnh, Tần Mục nhìn theo, Đan Bưu đang ngồi gần cửa, nhìn Tần Mục gật đầu chào.

Nhà hàng hoàn cảnh tao nhã như vậy không ngờ ông chủ là Đan Bưu? Người này có sản nghiệp của chính mình, hay là đi thu phí bảo hộ? Tần Mục có chút khó hiểu, tiểu tử kia từ vòng luẩn quẩn công tử ca đến dân chúng bình dân, kể cả giới trung lưu cũng muốn ăn hết đi! Tần Mục ngẫm nghĩ thú vị, nói:

- Anh đi qua nói với Đan lão bản một tiếng, lại đây uống chút rượu cho vui.

Người phục vụ đi chuyển lời, Đan Bưu vội vàng bưng chén rượu đi tới. Hắn vừa nhìn thấy Tần Mục đã chờ cơ hội này, Tần Mục cho hắn mặt mũi, hắn tự nhiên nhận lấy.

- Ai, người này tôi nhận thức, hắn cùng…hắn cùng người kia từng gặp mặt nhiều lần.

Mạnh Khiết vừa nhìn thấy Đan Bưu, sắc mặt có chút thay đổi, nói khẽ một câu với Tần Mục:

- Người đi chung một chỗ với tên kia, chẳng phải người tốt gì, anh đừng để mình rơi vào đó.

Ánh mắt Tần Mục híp lại, Đan Bưu còn có liên hệ với vị phó bộ trưởng kia sao? Nhân mạch của người này thật đủ rộng, nếu như có thể thu phục được, tuyệt đối là thu hoạch không nhỏ.

Đan Bưu mang theo bình Mao Đài đi tới, cùng Tần Mục chào hỏi, lại mời hai cô gái một chén, sau đó để lại Mao Đài rời đi. Tần Mục nhìn theo bóng lưng Đan Bưu như có suy nghĩ gì. Nếu Đan Bưu quả thật có liên hệ với vị phó bộ trưởng bên Bộ tài chính, vậy cũng có chút con đường. Rắn đi đường rắn, miêu đi đường miêu, mỗi người đều có con đường của chính mình, nhìn Đan Bưu thoạt nhìn tâm không nhỏ, nhưng lại biểu hiện ra đối với ai cũng lễ độ cung kính, là một nhân vật khó chơi.

Hắn còn đang ngẫm nghĩ, mà trái tim Đan Bưu cũng phù phù nhảy loạn. Hắn nhận thức Mạnh Khiết, từng gặp mặt nàng. Không phải hắn có bản lĩnh gặp qua liền không quên được, chủ yếu là lần hắn gặp Mạnh Khiết thật sự là phiêu lưu. Khi đó có một công tử ca giật dây, muốn Đan Bưu làm một chuyện lớn, bản thân Đan Bưu biết mình làm chuyện nho nhỏ thì người ta còn chưa xem vào mắt, nhưng nếu thật sự đụng tới mạng người, hắn thật sự không thể khống chế, yếu điểm của mình nắm trong tay người khác, sẽ biến thành chó săn của người ta. Lúc ấy hắn cự tuyệt người kia, trong lòng luôn sợ hãi một thời gian dài. Hắn có thể nhìn ra được năng lượng của người kia không nhỏ, nhưng vì sao tự mình gặp mặt hắn, Đan Bưu không biết nguyên nhân, lẽ ra chỉ cần gọi cuộc điện thoại là được.

Bởi vì không tiếp lấy chuyện làm ăn kia, cho nên hắn không biết đối tượng cần xuống tay. Hôm nay nhìn thấy Mạnh Khiết, hắn đột nhiên phúc chí tâm linh, nghĩ ra một nguyên nhân, nói không chuẩn người kia muốn hắn xử lý chính là cô gái này, bằng không chuyện bí mật như vậy không nên mang theo cô tình nhân Mạnh Khiết kia.

Hắn quay trở về phòng quản lý, không ngừng lau mồ hôi lạnh, nhất thời do dự không biết có nên nói hay không nói với Tần Mục. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hắn nên im lặng thì tốt hơn, trong nội tâm Đan Bưu nhủ thầm.

Lúc này Tần Mục cũng đem chuyện của Đan Bưu đặt sang một bên, cùng Mộ Băng Đồng với Mạnh Khiết trò chuyện. Mạnh Khiết không ngừng mờ ám, muốn đem quần áo của Mộ Băng Đồng cấu véo như xé nát.

- Hiện tại tiểu Đồng thường bay sang Mỹ, sinh ý của Tần lão bản không nhỏ, có ý tưởng ra ngoại quốc phát triển hay không?

Mạnh Khiết nháy mắt, trực tiếp hỏi thẳng cho Mộ Băng Đồng.

- Tiểu Khiết.

Mộ Băng Đồng đưa tay kéo Mạnh Khiết, gương mặt đỏ hồng. Tần Mục khẽ cười nói:

- Mấy ngày hôm trước mới ở bên kia về, nếu như có thời gian vẫn nên ra ngoài học tập một chút.

- Nha, nghe anh nói chuyện mùi vị thật lớn ah.

Mạnh Khiết nở nụ cười:

- Nghe thế nào giống như bộ dạng làm quan lớn đây.

Mộ Băng Đồng vội vàng thay đổi đề tài, tán gẫu chuyện bên Mỹ với Tần Mục. Bữa cơm này nói chuyện lan man, tâm tình Tần Mục cũng thoải mái. Cả ngày rối rắm trong quan trường, lúc rỗi rảnh tìm vài người bạn cùng ăn bữa cơm, kỳ thật cũng là chuyện thật thích ý.

Ba người đang nói chuyện, di động của Tần Mục vang lên, Tần Mục áy náy gật đầu, đứng lên đón nghe điện thoại, vừa đi ra ngoài cửa.

Tần Mục vừa đi, Mạnh Khiết lại dùng muỗng chỉ vào Mộ Băng Đồng nói:

- Tiểu Đồng, tôi nói thật với cô, đàn ông như vậy thật sự rất khó tìm, có kiến thức biết cách nói chuyện, nhân mạch rộng, mang ra ngoài tuyệt đối đủ mặt mũi. Cô đừng sợ bị người nói xấu, ngoại trừ tôi đây các nàng có ai không có chỗ dựa vào? Chỉ có cô thôi, cả ngày chỉ biết canh giữ tầng màng kia, có ích lợi gì? Hiện tại là thập niên 90, là niên đại mở ra!

Mộ Băng Đồng nghe Mạnh Khiết nói thật rõ ràng, vội vàng lắc đầu nói:

- Không không, tôi muốn lưu lại cho chồng của tôi, chuyện này thật truyền thống, cô đừng nên nói lung tung.

- Hứ, năm nay cô đã hai mươi lăm đi? Cô gái hai mươi lăm vẫn còn là xử nữ, tôi thật sự bi ai cho cô.

Mạnh Khiết lắc lắc đầu, hai mắt sáng lên nhìn Tần Mục đứng ngoài cửa, than thở:

- Thật không nghĩ ra được đàn ông tốt như vậy, là nhi đồng nhà ai có phúc khí nằm lên giường của hắn.

Mộ Băng Đồng nói:

- Miệng của cô đúng là không biết tự chủ, tôi xem cô lành sẹo thì quên đau, mấy ngày trước người muốn chết lại là ai.

- Cuộc sống mới của tôi đã mở ra, phải có mục tiêu mới.

Mạnh Khiết hoàn toàn không nghe những lời của Mộ Băng Đồng vào trong tai, đem lời của Tần Mục lặp lại một lần, sau đó kêu lên một tiếng, nói:

- Không được, nếu cần chặt đứt toàn bộ tôi không thể tiếp tục có liên hệ gì với quá khứ, tôi quyết định xuôi nam.

Sắc mặt Mộ Băng Đồng suy sụp, ai oán nhìn Mạnh Khiết không nói gì thêm.

Giờ phút này sắc mặt Tần Mục không tốt lắm, là Hàn Tuyết Lăng gọi điện cho hắn. Hiện tại Hàn Đại Bình đã có động tác, bắt đầu sử dụng bộ đội trực thuộc đem một số người quân quản. Hôm nay Hàn lão gia tử nổi giận đùng đùng quay về Hàn gia đại viện, đến giờ này vẫn chưa về. Nội đấu của Hàn gia đã xảy ra công khai, dù Hàn Tuyết Lăng không nhìn ra manh mối bên trong, có Vạn Phương ở cạnh đương nhiên tìm hiểu được chút tình huống. Nàng không có hứng thú với việc tranh đoạt thế lực của Hàn gia, duy nhất lo lắng chính là sức khỏe của Hàn lão gia tử.

- Tần Mục, hay anh qua bên kia nhìn xem?

Hàn Tuyết Lăng do dự hồi lâu, rốt cục nói ra lời này.

Tần Mục cười khổ, hiện tại hắn đến Hàn gia đại viện đây không phải tự tìm khó chịu hay sao, bên kia đã sấm gió từng trận, hắn đi qua chính là làm bia ngắm. Hắn không ngừng an ủi Hàn Tuyết Lăng, nói cho nàng biết Hàn lão gia tử từng trải qua nhiều sóng to gió lớn, sẽ không có động tĩnh gì đâu. Những lời này nói ra chính hắn cũng không tin, thật sự là nói không có chút căn cứ vững vàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.