Thanh Quan

Chương 871: Chương 871: Thời gian điêu khắc. (3)




Hàn Tuyết Lăng nghe được lời của Tần Mục, trầm mặc một lát đáp ứng hắn sẽ không tiếp tục quan tâm, chuyên tâm dưỡng thai. Vô luận lời của nàng là an ủi chính mình hay không phải, Tần Mục cảm thấy lời của mình vẫn có chút trọng lượng trong lòng Hàn Tuyết Lăng, nên nói với nàng, lần này nội đấu chỉ sợ là thời gian quyết định người thừa kế của Hàn lão gia tử.

Hàn Tuyết Lăng nghe xong, phiền muộn nói:

- Vẫn là bộ đội tốt, ở chung với các binh sĩ bớt lo hơn rất nhiều.

Sau khi nói xong nàng gác điện thoại. Điện thoại vừa cúp, Ông Văn Hoa gọi tới, nói Hàn Tuyết Lăng muốn ra ngoài giải sầu, bà đã đặt vé máy bay đi Hong Kong.

- Đi giải sầu cũng tốt, đừng để cho nàng nhìn thấy nhiều chuyện lục đục với nhau như vậy, không tốt cho nhi đồng.

Tần Mục thở dài tận đáy lòng, dặn dò:

- Mẹ, qua đó ở hai tháng rồi hãy về, khi đó hẳn đã sóng êm gió lặng. Nhờ mẹ chăm sóc Tuyết Lăng cùng nhi đồng.

- Tiểu tử ngốc, mẹ là mẹ của con đâu, yên tâm đi. Bà thông gia cũng đi cùng, vừa lúc cho họ thưởng thức phong cảnh Hong Kong.

Ông Văn Hoa an ủi Tần Mục.

Sau khi nói xong điện thoại, trong lòng Tần Mục có chút không thoải mái, quay lại bàn miễn cưỡng cười, rót rượu cạn chén. Mạnh Khiết thè lưỡi, nhìn Mộ Băng Đồng nói:

- Thấy không, bị tôi nói trúng đó thôi, người này rõ ràng giả vờ.

Mộ Băng Đồng nghi hoặc nhìn Tần Mục, thấp giọng hỏi:

- Có tâm sự?

Tần Mục khoát tay, loại chuyện này sao có thể nói với hai nàng, chỉ đáp:

- Có chút khó xử trong sinh ý, không có gì.

Mạnh Khiết tiếp lời nói:

- Có phải thiếu vốn lưu động không, tôi có hai trăm vạn, anh cầm ứng phó trước?

Những lời này khiến Tần Mục sửng sốt, nhìn Mạnh Khiết gật gật đầu, nhận chân nói:

- Cô thật sự chân tình, làm bạn với cô không có chút gánh nặng.

Mạnh Khiết chỉ bĩu môi nói:

- Thôi đi, tôi chỉ là nhìn thấy một ông chủ lớn như anh bị tiền làm sầu não, nhìn thấy không đành lòng mà thôi. Nếu không như vậy đi, tôi dùng hai trăm vạn bao nuôi anh một năm thế nào?

Tần Mục nhất thời nở nụ cười, khoát tay nói:

- Đừng, nếu tôi thật đến lúc cùng đường bí lối, cho dù cô không bao nuôi tôi, tôi cũng phải nghênh khó mà lên.

Đối với Mạnh Khiết, Tần Mục không hề có chút ý tứ khinh thường, mỗi người đều có cách sống riêng của mình, tục ngữ nói cười bần không cười xướng, có đôi khi sách lược của mỹ nữ chứng thật là hữu dụng. Hắn đã nhìn thấy nhiều âm u trong quan trường, cho nên có một số việc nhìn thông thấu.

Mộ Băng Đồng chợt a một tiếng, mở túi xách lấy ra xấp tiền, nói:

- Đây là tiền nằm viện lần trước, tôi đã mang tới.

Nói xong muốn đem tiền đưa cho Tần Mục.

Tần Mục lắc đầu, đẩy tiền trở lại, nói:

- Bỏ đi, xem như quà tặng khi nhận thức hai cô, chút tiền này đi mua quần áo vậy.

Mạnh Khiết bĩu môi, chen miệng nói:

- Đã gặp khó khăn ngất trời rồi, còn giả vờ làm người giàu có sao? Cho anh cầm thì cầm thôi, hiện tại trong tay tỷ có tiền, không muốn thiếu nợ của anh. Hơn nữa tôi đang chuẩn bị bao nuôi anh, lấy tiền của anh là nghĩa gì chứ?

Tần Mục nghe xong lời này vội vàng nhận tiền, nếu đã nói tới nước này không lấy lại thật có chút mờ tối.

Cơm nước xong, Tần Mục lái xe đưa hai nàng quay về chỗ ở hiện tại, là một tiểu khu thật bình thường. Tần Mục dừng dưới lầu không đi lên, lúc chia tay dặn Mạnh Khiết trong khoảng thời gian này nên điệu thấp làm việc, nếu không cần thì đừng ra ngoài, nếu như đi phía nam, tốt nhất là đổi nhiều chuyến xe.

Đã nói tới đây, ý tứ không cần nói cũng biết. Ánh mắt Mạnh Khiết không ngừng lóe lên, cũng không hỏi lại, kéo Mộ Băng Đồng đi lên lầu. Một lát sau trong phòng hai nàng sáng đèn, lúc này Tần Mục mới lái xe rời đi.

Mộ Băng Đồng từ sau màn nhìn theo Tần Mục đi xa, quay đầu lại dùng ánh mắt thăm dò nhìn Mạnh Khiết, nghi ngờ hỏi:

- Mấy câu cuối cùng có ý tứ gì, có phải hai người có bí mật gì không nói cho tôi biết hay không?

Mạnh Khiết gượng cười nói:

- Nào có, tôi thật muốn có việc với hắn, còn thèm tiện nghi cho cô sao, đã sớm tự mình nuốt lấy.

Nói xong câu đó, nàng trầm mặc một lúc, kéo tay Mộ Băng Đồng thấp giọng nói:

- Tiểu Đồng, tôi có chút sợ hãi.

Mộ Băng Đồng an ủi vỗ vỗ lưng nàng, thấp giọng hỏi:

- Sợ cái gì, sợ người kia sao?

Mạnh Khiết gật đầu nói:

- Phải, tôi…tôi có lưu chút đồ vật của hắn.

Mộ Băng Đồng hít sâu một hơi, kinh ngạc nhìn Mạnh Khiết, khàn giọng nói:

- Cô làm vậy làm chi, đã chia tay sao không thống khoái một chút, nhanh trả lại đi.

Mạnh Khiết ân một tiếng, nhưng lắc đầu nói:

- Không được, tiểu Đồng, cô không biết đâu, vật kia mang theo bí mật thật lớn đó.

Mộ Băng Đồng có chút há hốc mồm, ai nha một tiếng giậm chân, dùng khẩu khí thương lượng nói:

- Hay là để tôi gọi điện thoại cho Tần Mục, để cho hắn hỗ trợ nghĩ kế.

- Không được, Tần Mục không phải người trong quan trường, nuốt không trôi. Người kia hình như là đại quan, quan hệ trong thủ đô rất rộng.

Mạnh Khiết cắn môi nói.

Hai người đồng thời lâm vào trầm mặc, ngọn đèn trong phòng trở nên dị thường tái nhợt.

Thời gian trôi qua thật nhanh, sau một tuần nghỉ ngơi chỉnh đốn, Tần Mục tràn đầy tinh thần đi vào khoa nghiên cứu. Triệu Vũ Hiên tinh thông kỹ thuật, có hắn ở đây, tiến độ khoa nghiên cứu xem như không tệ lắm. Tần Mục mẫn tuệ phát giác đã đổi đi hai gã thượng ủy, liền hiểu được chuyện xảy ra mấy hôm trước không chỉ liên lụy tới Vương Hiểu Nhạc, hai gã thượng úy kia cũng có chuyện. Hắn không muốn tiếp tục phiền lòng về chuyện này, chào hỏi người trong khoa, dặn buổi tối tụ hợp, sau đó đi vào văn phòng.

Tới cuối tháng tư, phía nam đã tiến vào mùa mưa dầm liên miên. Chỉ qua nửa tháng, Hàn Đại Bình được Hàn lão gia tử ủng hộ hoàn toàn xử lý xong quan hệ trong Hàn gia. Với ánh mắt của Hàn lão gia tử, dễ dàng nhìn ra vị trí ngày sau của Tần Mục, so sánh với đời thứ ba không chút góc cạnh của Hàn gia, ông càng thêm xem trọng đứa cháu rể này.

Sau khi Tần Mục nhận được tin tức cũng không có ý kiến, chỉ xem như không hề nghe thấy. Cấp bậc quá cao, hắn không muốn làm bản thân mình quá mức mệt nhọc. Vân Băng nghe theo lời khuyên bảo của Tần Mục, rốt cục không tham dự kế hoạch kiếm tiền của Doãn Chiếu Cơ. Nhưng trong lời nói của nàng luôn mang theo tiếc nuối, có thể biết Doãn Chiếu Cơ thường xuyên khoe khoang với nàng, khiến lòng nàng có chút bực mình mà thôi. Tần Mục khẳng định đại ngạc tài chính đã rục rịch, nghiêm trọng cảnh cáo Vân Băng, nếu thật sự tham dự vào trò chơi kia, đến lúc đó có lỗ vốn cũng đừng tìm hắn khóc lóc.

Thật nhiều tình huống Tần Mục chỉ lấy ổn làm chủ yếu, cho dù có vấn đề đều là có căn cứ, cho nên lời này của hắn khiến Vân Băng phải tin, bất đắc dĩ lựa chọn buông tha khối bánh ngọt kia.

Cuối tháng tư vốn không phải là ngày đặc thù gì, chỉ có ngày một tháng năm là ngày nghỉ quốc tế lao động, ở thời khắc hiện tại, bí thư thành ủy thành thị khai phát Cao Phái đột nhiên được triệu về tỉnh Bắc Liêu đảm nhiệm chức chủ tịch tỉnh, chủ tịch tỉnh tiền nhiệm được bình điều đến tỉnh Tây Túc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.