Thanh Quan

Chương 111: Chương 111: Thủ đoạn bỉ ổi. (1)​




Trong lòng Tần Mục có việc, ứng với câu người có việc dễ say, con mắt đã mơ hồ, nói chuyện cũng đứt quãng. Lưu Đại Hữu lại dặn dò Trương Thúy về nhà trước, hắn tìm khách sạn quen an trí Tần Mục cho tốt.

Phó cục trưởng cục công an ra tay, đương nhiên chuyện gì cũng dễ dàng, khách sạn tốt nhất của huyện Tây Bình bị Lưu Đại Hữu mở một gian, vịn Tần Mục đi vào. Tần Mục đi trên đường được gió mát thổi qua, cũng có chút đầu váng não trướng, cường chống tiễn Lưu Đại Hữu về nhà, sau đó đi vào nhà vệ sinh ói như mưa.

Đi tới thời đại này, đây là lần đầu tiên Tần Mục ói khi say rượu, hắn xoa cái đầu đau đớn, thầm hạ quyết tâm sau này uống ít một chút. Sau khi ói xong, Tần Mục thanh tỉnh một chút, cầm điều khiển từ xa của ti vi lên, mở ti vi, cũng không cởi y phục, hắn nằm trên giường suy nghĩ chú chuyện.

Đúng vào lúc này cửa ra vào bị gõ vang. Tần Mục nhìn qua đồng hồ, đã hơn mười giờ tối. Hắn mang tâm sự trong lòng, liền đi tới cửa mở ra xem là ai. Hiện tại trên cửa không có lỗ nhỏ quan sát bên ngoài, cho nên chỉ có thể mở ra xem.

Ở trước cửa có một thiếu nữ trẻ trang điểm xinh đẹp đang đứng đó, mặc bộ sườn xám xẻ tà cao, thấy Tần Mục mở cửa, nữ nhân xinh đẹp kia nở nụ cười nhạt, nhìn qua Tần Mục vừa cười vừa nói:

- Tiên sinh, cần tìm người nói chuyện phiếm không?

Tần Mục sững sờ, huyện Tây Bình lúc nào xuất hiện chuyện này? Hắn lập tức nói ra:

- Tôi muốn nghỉ ngơi một chút, không cần nói chuyện phiếm, cô đi đi.

Loại chuyện này dựa theo chức vị của Tần Mục mà nói không có gì, nhưng mà trong khách sạn nhỏ lại rất khó tìm, nếu kinh động cục công an, đến lúc đó mình không thừa nhận làm chuyện gì, nữ nhân kia chỉ cần thề thốt phủ nhận là được. Cho nên Tần Mục chỉ đuổi nàng đi là xong việc.

Nữ nhân kia nghe Tần Mục nói xong thì lui vài bước, Tần Mục thấy nàng muốn rời khỏi liền đống cửa lại. Không nghĩ tới không qua năm giây, cửa ra vào có tiếng gõ cửa.

Tần Mục vốn muốn sớm nghỉ ngơi, thấy nữ nhân kia không thuận theo, có bộ dáng sống chết không thuận theo. Hắn nổi giận mở ra một đường nhỏ, có chút tức giận nói:

- Cô không nên tới đây, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi mà thôi.

Nữ nhân này tươi cười xấu hổ, nhưng vẫn lấy hết dũng khí nói ra:

- Tiên sinh, tôi vừa tới đây, còn, còn rất sạch sẽ, tôi thật sự rất sốt ruột.

Tần Mục nhìn xuyên qua khe cưa quan sát nữ nhân này, nàng có bộ dáng sợ hãi, hai tay đang không ngừng xoắn vào nhau, đủ thấy nội tâm của nàng khẩn trương cỡ nào. Hai chân trước sau giao nhau, chẳng những không giống bộ dáng tiểu thư, ngược lại bay ra bộ dáng tùy thời chạy mất. Tần Mục đoán mình đóng cửa lại, nữ nhân kia khẳng định sẽ rời khỏi, nhưng mà hành vi của nàng làm cho Tần Mục hiếu kỳ. Hắn mở cửa, nói ra:

- Vào đi.

Sắc mặt cô gái này ngẩng ngơ, đầu của nàng cúi xuống, sau đó cẩn thận từng li từng tí đi tới. Tần Mục cố ý nghiêng người qua, chỉ lưu đủ không gian cho nàng ta đi vào. Tay của cô nàng che bụng dưới của mình, tránh tiếp xúc với Tần Mục, làm cho nội tâm Tần Mục càng xác định cô nàng vì tiền cho nên mới đi tới bước đường này, bằng không thì nàng chắc chắn sẽ mượn cơ hội này nằm trong ngực của hắn.

Sau khi cô nàng đi vào trong phòng, Tần Mục cảm giác có chút quái dị, liền để bụng, mở rộng cửa ra nhìn ra lối nhỏ bên ngoài phòng, cũng không có đóng cửa lại.

Tần Mục lúc này đi vào châm điếu thuốc, nhìn qua cô nàng đang sợ hãi, chỉa chỉa giường nói ra:

- Ngồi xuống nói đi.

Nói xong chính mình liền ngồi lên ghế, cách cô nàng ba mét.

Cô nàng nghe Tần Mục mời ngồi, khẩn trương ngồi lên giường, trong lúc còn dùng sức túm lấy tà sườn xám, không cho cặp đùi tuyết trắng lộ ra quá nhiều.

Dù là như thế nhưng cặp đùi trắng nõn của nàng vẫn làm Tần Mục khô họng, sau khi được rượu kích thích nên nội tâm rục rịch. Trong nội tâm âm thầm thở dài một hơi, rất lâu không có chạm qua nữ nhân, thậm chí ngay cả một chút hấp dẫn cũng không chịu được, Tần Mục hít một điếu thuốc, rót chén nước hỏi:

- Uống nước không?

Nữ nhân vội vàng lắc đầu, cúi đầu thấp xuống.

Tần Mục cười một cái, hắn bắt chéo chân lại, bộ dáng nhàn nhã tự tại, nhưng mà đột nhiên đề cao âm thanh quát lên:

- Nơi đi, ai bảo cô tới!

Nữ nhân này vốn tâm thần bất định, đột nhiên nghe được Tần Mục hét lớn, thân thể mềm nhũn té lăn trên đất. Nàng luống cuống tay chân chống giường đứng lên, bối rối lắc đầu, thề thốt phủ nhận.

Tần Mục chậm rãi dụi tàn thuốc, tay rất ổn. Nữ nhân nhìn lén động tác của Tần Mục, trong nội tâm càng hoảng loạn lên.

Tần Mục lại hút thuốc tiếp, bộ dáng nặng nền, nội tâm cô nàng càng nặng. Nàng càng xiết chặt tay vào nhau, hô hấp của cô nàng càng dồn dập, đợi đến lúc Tần Mục nhìn qua thì nàng như mất hết lực đạo, ngồi im trên giường.

Nhìn biểu hiện của cô nàng, Tần Mục càng kiên định suy nghĩ trong lòng, chậm rãi hỏi:

- Cô tên gì?

Bờ môi Nữ nhân run rẩy vài cái, nhỏ giọng nói ra:

- Lưu Đan.

Lưu Đan? Cái tên không tệ. Tần Mục tiếp tục trầm mặc lại.

Cô gái bị Tần Mục làm tâm loạn như ma, càng không ngừng ngẩng đầu nhìn qua ngoài cửa, Tần Mục chéo hai chân lại tiếp, lại nhìn qua cô nàng tươi cười, nói:

- Dường như cô đang chờ người!

- Không, không có.

Lưu Đan bối rối lắc đầu phủ nhận.

- Vô dụng. Cho dù bọn họ có tới cũng không làm gì được tôi. Biết rõ ta vì sao tôi mở cửa ra không?

Tần Mục đứng lên đi ra cửa, nhanh chóng nhìn ra bên ngoài, chợt nghe cách đó không xa có tiếng đóng cửa, cảm thấy có so đo. Hắn xoay người cười nói:

- Tiểu xiếc của các người ngay từ đầu tôi đã xem thấu rồi.

Hắn lại ngồi lên ghế lần nữa, hai mắt sáng ngời nhìn qua Lưu Đan nói ra:

- Tần Mục tôi làm quan tới bây giờ, tôi thật sự đắc tội không ít người, nhưng mà có thể xử dụng thủ đoạn hèn hạ thế này, đoán chừng cũng chỉ có đám người của Miếu Trấn mà thôi.

Tần Mục nói chuyện ngữ điệu rất bình thản, nhưng mà hắn vừa nói xong Lưu Đan giống như bóng da bị xẹp, nàng không còn chút khí lực nào cả.

- Nói đi, nếu như có ẩn tình, tôi sẽ không báo cục công an bắt các người.

Tần Mục chậm rì rì nói ra. Hắn vừa mới có quyền lợi quản lý cục công thương của Miếu Trấn, đã có người ra tay với hắn, xem ra nhất cử nhất động của mình vẫn nằm trong mắt người khác, hai tháng yên lặng cũng không khiến đám người kia buông lỏng chút nào.

Lưu Đan nghe xong lời này, thân thể có một chút khí lực, lập tức quỳ gối bên cạnh giường, không ngừng dập đầu với Tần Mục

Tần Mục không thích người ta quỳ lạy hắn, hắn cảm thấy đây là xã hội mới, không nên xuất hiện loại nghi thức ba quỳ chín lạy này. Thấy Lưu Đan dập đầu nghe com cốp, liền vội vàng đứng lên, khom người nâng Lưu Đan lên.

Đúng vào lúc này cửa ra vào đột nhiên có mấy nam nhân khỏe mạnh xông vào, trong tay cầm theo côn quấn khăn lông trắng. Tần Mục còn chưa kịp ngẩng đầu đã bị đánh vào đầu, thân thể lắc lư vài cái, ngất đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.