Đợi đến lúc Tần Mục tỉnh dậy thì đập vào mắt chính là nóc nhà màu trắng, vách tường cũng màu trắng, một lọ chất lỏng trên phía trên bên phải mình, từng giọt nước rơi xuống. Trên đầu Tần Mục truyền ra cảm giác đau đớn, bờ môi của hắn động vài cái, cảm thấy bờ môi khô khốc, nhỏ giọng nói ra:
- Nước...
Sau đó trầm trọng nhắm mắt lại.
Cảm giác mát lạnh truyền vào môi, Tần Mục cố gắng động miệng vài cái, một ít nước mát lạnh chui vào bụng làm cho Tần Mục thoải mái rên rỉ một tiếng, sau đó nhắm mắt ngủ thật say.
Lúc này Tần Mục ngủ phi thường an tâm, thẳng tới khi bên tai truyền tới tiếng kêu mông lung, hắn mới chậm rãi địa mở mắt, một nam một nữ mặc đồng phục cảnh sát đi tới bên giường hắn, một nữ cảnh sát cầm theo công văn và tiền giấy đi tới.
Tần Mục đưa tay lên sờ đầu, trên đầu bị băng bó dày, toàn thân có cảm giác mệt rã rời. Hắn cường chống ngồi dậy, nam cảnh sát xem xét nói ra:
- Tần phó bí thư, chúng tôi chỉ tới tìm hiểu tình huống của anh, anh không cần ngồi dậy.
Tần Mục cố gắng cười cười, cũng không có thử ngồi dậy, nằm trên giường nói nhỏ:
- Các người hỏi đi.
Nam cảnh sát giới thiệu mình tên là Tiết Tử Cường, nữ cảnh sát tên là Trương Vi, sau đó bắt đầu hỏi. Hắn vốn hỏi thăm hành tung trong ngày của Tần Mục, sau đó lại hỏi một ít tình huống, cuối cùng thông tri Tần Mục có người tố cáo hắn cưỡng gian, đơn kiện đã được đưa lên. Bọn họ tới nơi này hỏi thăm chuyện Tần Mục bị tổn thương, mặc khác các đồng chí viện kiểm soát cũng tìm hiểu một ít tình huống.
Tần Mục gật gật đầu, hắn tỉnh táo lại nhìn thấy cảnh sát đã hiểu một ít tình huống, đối phương không có khả năng không có hậu chiêu, nhưng mà Tần Mục không nghĩ tới thủ đoạn này lại bỉ ổi như vậy. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu suy tư đối sách sau đó.
Thời điểm này hội nghị huyện ủy có chút u ám, ngón tay Quý Thu gõ lên mặt bán, giọng nói như chuông đồng.
- Các đồng chí, cảnh giác ah, cảnh giác ah. Hiện tại thời đại tiến bộ, xã hội đang phát triển, luôn luôn có viên đạn bọc đường ăn mòn, cán bộ chúng ta không chịu nổi dụ hoặc. Không nên cho rằng dẫn đầu địa phương phát triển thì muốn làm gì thì làm, pháp luật quốc gia đều bình đẳng với mọi người! Đừng tưởng rằng chính mình có chút công lao thì trong mắt không xem vương pháp ra gì, đó là sai lầm, còn làm ra nhiễu loạn lớn.
Đám thường ủy cúi đầu không nói gì, Bạch Quang Lượng nâng chung trà lên thở dài, từ từ uống trà.
Quý Thu nói xong lời này ngẩng đầu nhìn qua văn bản tài liệu trong tay, hai tay ôm quyền đặt lên mặt bàn, chậm rãi nói:
- Hiện tại chúng ta nên thảo luận một chút, phó bí thư đảng ủy trấn Miếu Trấn Tần Mục có vấn đề, tôi đề nghị lập tức huỷ bỏ chức vị phó bí thư đảng ủy trấn của Tần Mục. Hiện tại mọi người giơ tay biểu quyết.
Nếu như giơ tay biểu quyết, vị trí của Tần Mục xong rồi. Bạch Quang Lượng đặt chén trà xuống, chậm rãi nói:
- Tôi cảm thấy chuyện này nên nói sau đi, chuyện bây giờ còn chưa tra rõ ràng, chúng ta nên yên lặng theo dõi kỳ biến.
Bạch Quang Lượng nói ra lời này thì đám thường ủy nhìn qua Quý Thu. Sắc mặt Quý Thu trầm xuống, khẩu khí có chút nghiêm khắc nói ra:
- Chủ tịch huyện Bạch ah, tôi thừa nhận tiểu gia hỏa Tần Mục này có nhiều công lao, mò được đường cải cách. Nhưng mà lãnh đạo chúng ta có trách nhiệm của mình, không thể vì tài năng mà che chở cho hắn, bao che hắn, đây không phải là bảo vệ, đó là dung túng. Anh xem đi, hiện tại Tần Mục đã bị người ta kiện lên tòa án, thể diện những người làm cán bộ chúng ta đặt vào đâu?
Hắn đang ẩn hình phê bình Bạch Quang Lượng nhìn người không rõ, khẩu khí còn ẩn chứa ý hả hê bên trong.
Bạch Quang Lượng càng nhíu mày hơn, cúi đầu nâng chung trà lên.
- Tôi cũng cảm thấy chuyện này nên bàn lại sau đi.
Vào lúc đó bí thư ban thanh tra kỷ luật Khổng Kiến Quốc mở miệng, hắn không có xem sắc mặt của Quý Thu, hắn lật tư liệu trước mặt, nói:
- Chuyện chưa tra rõ ràng. Chúng ta không thể buông tha người xấu, cũng không thể oan uổng bất cứ đồng chí nào. Năng lực công tác của Tiểu Tần tôi rất khẳng định, hơn nữa tôi đã nói qua vài câu với anh ta rồi, anh ta không phải người có khả năng làm ra chuyện này. Đương nhiên, cái nhìn của tôi không ảnh hưởng tới cái nhìn của mọi người, nhưng mà sự thật vẫn cần chúng ta đi điêu tra, chuyện này vất vả các đồng chí tòa án và công an rồi.
Ban thanh tra kỷ luật Khổng Kiến Quốc rất ít khi mở miệng nói chuyện trong hội nghị, hắn lúc này đứng ra bảo vệ cho Tần Mục, trong giọng nói ẩn chứa ý này rất đậm. Đám thường ủy tập trung nhìn qua Quý Thu, chờ đợi hắn ra quyết định.
Tần Mục nằm viện mấy ngày, người trong viện kiểm sát chạy tới, người của cục công an huyện chạy tới, Tần Mục đều nói rõ tình hình của ngày hôm đó, nhưng mà hoài nghi về Lưu Đan hắn vẫn nhớ trong lòng.
Lưu Đại Hữu cùng Trương Thúy cũng tới thăm hắn, từ trong miệng Lưu Đại Hữu Tần Mục biết rõ huyện ủy mở hội nghị muốn phế bỏ chức vụ phó bí thư đảng ủy trấn của hắn, Bạch Quang Lượng cùng Khổng Kiến Quốc đứng ra nói giúp hắn, nếu không hắn trở thành dân chúng thấp cổ bé họng rồi.
Trương Thúy có con mắt sâu sắc, trong ánh mắt nhìn ra Tần Mục có chuyện, mà Tần Mục muốn nói chuyện riêng với Lưu Đại Hữu, nàng một nữ nhân ở đây không thích hợp, liền lấy cớ công việc bận rộn lưu lão Lưu lại.
Tần Mục lúc này nói ra hoài nghi về Lưu Đan cho Lưu Đại Hữu nghe. Lưu Đại Hữu nghe xong biểu hiện trên mặt nở rộ như tắm trong gió xuân, hoa lá nở rộ. Hắn nói cho Tần Mục nghe Lưu Đan không phải người khác, chính là hôn thê của tên người thân nhà Tôn Hữu Lợi bị bắt lúc trước, nghe nói lão nhân trong nhà nàng bị bệnh nên thiếu nợ nhiều, cho nên cũng không có lập gia đình với tên đó ngay. Tuy nhiên bệnh của cha mẹ Lưu Đan rất nặng không có chữa trị, cho nên chuyện kết hôn cũng hoãn lịa. Nếu không phải tên đó gặp chuyện không may, tháng mười một là tới ngày thành hôn. Lưu Đại Hữu còn khen Lưu Đan là cô gái khéo tay của Miếu Trấn, bộ dáng xinh đẹp, trong Miếu Trấn có không ít người khen nàng.
Tần Mục nghe Lưu Đại Hữu nói ra lời này có ý hướng dẫn cho hắn rõ ràng, hắn trầm tư suy nghĩ. Hắn cân nhắc quan hệ lợi hại trong đó, bảo Lưu Đại Hữu hỗ trợ tra rõ một chút những ngày này ai đi lại gần với Lưu Đan, hắn cảm giác Lưu Đan làm như vậy không phải cam tâm tình nguyện. Lưu Đại Hữu vỗ ngực cam đoan không qua ba ngày người nào gặp Lưu Đan, nói lời gì cũng sẽ bị điều tra ra.
Không tới ba ngày sau, Lưu Đại Hữu đã kích động nói cho Tần Mục nghe, hắn tra được được một ít manh mối rồi. Tên thân thích của Tôn Hữu Lợi tên gọi là Tôn Đại Thành, có mấy hảo huynh đệ. Lúc xảy ra chuyện Tần Mục lúc trước, những người kia nhiều lần đi vào cửa hàng bán lẻ của Lưu Đan ven đường ở Miếu Trấn, sau mấy ngày xảy ra chuyện thì những người kia cũng không có ở Miếu Trấn.