Lần này Trần Đông Thăng triệt để hiểu rõ Tần Mục bí hiểm, trong nội tâm cười khổ. Tần Mục trở lại huyện Lan Trữ đã biểu thị lực lượng cường thế, hơn nữa sắp làm rơi đài nhiều người cho nên lúc này bộc lộ dã tâm. Người khác cường thế thì Trần Đông Thăng phải hiểu Tần Mục đột nhiên chuyển biến, hắn chậm rãi mở mao đài ra, sau đó đảo hai chung rượu, sau đó càng dựng thẳng mao đài lên. Lại đặt một chén rượu vào khay, một chén đặt trước mặt mình, bảo Vương Thành mang tới phòng Tần Mục.
Đợi Vương Thành rời đi, Trần Đông Thăng nghĩ tới một sự kiện, vội vàng kêu lên:
- Đợi một chút.
Vương Thành nghe xong dừng bước, Trần Đông Thăng cẩn thận nhìn vị trí bình rượu và xác nhận chén rượu của Vương Thành mang sau đó mới gật đầu nói:
- Đi thôi.
Vương Thành tự nhiên khó hiểu bưng ra ngoài.
Tần Mục nhìn thấy rượu được đặt trong khay thì hiểu ý cười lên. Trần Đông Thăng rốt cuộc đã hiểu rõ rồi. Bên phải không có mở, bên phải rót rượu, rất rõ ràng Trần Đông Thăng đã hiểu hơn nữa bài tư thái thấp hơn. Tần Mục gật gật đầu, bưng chén rượu lên nhìn Hàn Tuyết Lăng nói ra:
- Chúng ta đi qua đi.
Cứ như vậy Tần Mục và Trần Đông Thăng ăn ý với nhau, lúc này còn mạnh hơn Chu Văn Bân rất nhiều. Hai người chạm cốc đầu tiên thì Tần Mục chỉ nhắm một ngụm và đặt xuống, mà Trần Đông Thăng cũng uống ngang với Tần Mục, Tần Mục cười nói:
- So tuổi mà nói tôi nên kính chủ tịch một ly.
Trần Đông Thăng lúc này mới buông lỏng, cũng hiểu tử chức vị thì Tần Mục xác thực không có xem chủ tịch huyện như hắn là lãnh đạo.
Hào khí mở màn không tệ, Tần Mục cùng Hàn Tuyết Lăng ngồi xuống. Vương Thành xem nơi này không có việc của mình, liền chạy qua bên chị em Cừu gia.
Tiếp xúc ban đầu, Tần Mục cùng Trần Đông Thăng còn không có nhận thức chung. Cho dù cấp bậc như bọn họ muốn tạo thành đồng minh cũng không phải từ buổi uống rượu này mà đạt thành, còn muốn xem cộng sự sau đó. Trần Đông Thăng không giống Chu Văn Bân bảo thủ như vậy, nếu không cũng sẽ không biết Tần Mục vừa tới đã kéo chủ tịch huyện Hà Trường Minh xuống. Nhưng mà trên quan trường ai cũng không dây dưa chuyện này quá nhiều, mọi thứ chỉ nhìn hiện tại và tương lai, vì vậy hai người không ai nói tới chuyện đó, rượu này uống vào rất dễ chịu
Rượu qua mấy lần, lão bà của Trần Đông Thăng nói thích một món đồ trang sức nên mời Hàn Tuyết Lăng cùng đi xem. Tần Mục nhìn thấy Trần Đông Thăng không nói thì buồn cười, đầu năm làm gì có cửa hàng vàng bạc nào mở cửa chứ, cái cớ này không tốt. Nhưng mà cũng cung cấp một chỗ cho Tần Mục Trần Đông Thăng nói chuyện, xem như nội trợ hiền của Trần Đông Thăng.
Hàn Tuyết Lăng cũng không nói gì, đến bây giờ nàng vẫn canh cánh chuyện trong đêm qua, Tần Mục cùng Trần Đông Thăng uống rượu làm cho nàng nhớ lại uống rượu đêm qua với Tần Mục, tâm tư không có để ở chỗ này, nghe vợ Trần Đông Thăng nói thế thì nói:
- Mua đồ trang sức gì, mang thứ đó vào ảnh hưởng thân thủ, còn có thể gây tổn thương thân thể.
So với Chu Văn Bân thì buổi nói chuyện với Trần Đông Thăng nhẹ nhõm rất nhiều. Trần Đông Thăng cùng Chu Văn Bân tâm tính khác nhau, Chu Văn Bân đã làm bí thư huyện ủy gần mười năm, có thể nói là thà giữ vững vị trí hiện tại chứ không muốn nhấc lên nguy hiểm. Trần Đông Thăng thì khác, hắn chẳng khác gì giẫm lên vai của Hà Trường Minh mà đi lên, cái ghế chắc chắn bất ổn, hắn đang tìm cơ hội thể hiện thế lực của mình, nếu không sẽ là nhân vật thời kỳ quá độ, dù sao còn chưa phải chắc chắn, trên chức vị của hắn còn có chữ "Tạm thời" đấy.
Hàn Tuyết Lăng mơ mơ màng màng bị vợ lão Trần kéo ra ngoài, Tần Mục cùng Trần Đông Thăng cười hiểu ý, dừng uống rượu và lấy trà uống.
Bắt đầu hai người chỉ nói chuyện nhỏ của gia đình, đây là khúc dạo đầu thôi, sau đó lại nói tới mấy địa phương nổi danh của huyện Lan Trữ, thời điểm này Tần Mục thở dài nói một câu:
- Cũng không biết Hà trưởng cục hiện tại thế nào.
Những lời này trực tiếp đâm trúng chỗ hiểm của Trần Đông Thăng, làm cho hắn rốt cục xác định, sau lưng cho rơi đài Hà Trường Minh người chính là Tần Mục. Nhiều lần cân nhắc đến thượng diện truyền tới tin tức, hắn cũng minh bạch một chuyện thực, Tần Mục hậu trường chỉ sợ so thành phố Đằng Long rất cao một tầng. Do Tần Mục câu này mịt mờ lời nói Trần Đông Thăng biết rõ vị trí của mình do Tần Mục cho. Đồng thời hai bình mao đài kia có hàm nghĩa biểu đạt triệt để, hắn đã có thể nâng Trần Đông Thăng lên, tự nhiên có biện pháp hạ Trần Đông Thăng xuống. Nhưng mà việc bị hạ này chắc chắn sẽ khiến hắn thương gân động cốt thời gian dài.
Hai người thăm dò nhau vì câu nói này chấm dứt, rốt cuộc Trần Đông Thăng rốttìm đúng vị trí của mình. Tần Mục là sau lưng, mà Trần Đông Thăng chính là trước mặt, mà Trần Đông Thăng vẫn ở đứng đầu làm bia đỡ, nhưng lĩnh công lao Tần Mục sẽ không đoạt với hắn.
Nguy hiểm cao thì hồi báo cũng cao. Quan trường không động thì thôi, khẽ động chính là phải giết, người bên ngoài không thể hiểu nổi. Những mà có chút ít chuyện gáng chân sau, sau lưng tìm chút thủ đoạn điều hòa thì không ảnh hưởng toàn cục, nhưng nếu thật sự động thì đó là đánh bạc toàn bộ tài sản rồi.
Tần Mục thấy Trần Đông Thăng giảm tư thái, cũng không che giấu, hắn nói tin tức mình nhận được nói rõ, Trần Đông Thăng tay cầm chén trà run rẩy, không ngừng có nước trà bắn ra ngòi. Đợi đến lúc Tần Mục nói tới điểm mấu chốt và rút thuốc ra hút toàn thân, Trần Đông Thăng đã chảy mồ hôi ròng ròng. Mà Tần Mục trấn định thì Trần Đông Thăng có chút bội phục, việc này nếu bị tra thì đám người bọn họ phải rơi mũ, một trận giết chóc sẽ diễn ra. có lẽ Tần Mục còn có thể tránh được nhưng mà đám lão nhân của huyện Lan Trữ này chỉ sợ không có vốn liếng đông sơn tái khởi.
Trần Đông Thăng nhanh chóng đưa ra quyết định, hỏi thăm Tần Mục bước tiếp theo phải làm như thế nào. Hắn biết rõ chuyện diễn ra ngày hôm qua là thủ bút của Tần Mục, tin tưởng Tần Mục tuyệt đối sẽ không dừng bước. Công lao phía sau mới là lợi ích thực tế, cho nên hắn nhanh chóng hỏi ý kiến phải hành động thế nào.
Tần Mục gật gật đầu, sau đó đứng lên đi tới cửa sổ nhìn qua huyện Lan Trữ đã bị tuyết trắng bao trùm, chậm rãi nói:
- Sinh hoạt của nhân dân dần dần được cải thiện, nếu như cải cách chữa bệnh thì chỉ sợ không có bao nhiêu người sẽ cự tuyệt đâu!
Trần Đông Thăng không rõ ý của Tần Mục, chỉ có phụ họa gật gật đầu. Tần Mục biết rõ hắn nhận thức kém hơn mình nhiều, tiếp tục nhắc nhở:
- Cải cách chữa bệnh, cũng nên tra từ căn bản lên, mà căn bản thì chủ tịch huyện biết làm rồi.
Con mắt Trần Đông Thăng sáng ngời, lập tức vỗ ngực, cười nói:
- Tần phó bí thư, chuyện của chính phủ chúng ta bên này về sau còn cần anh chỉ điểm nhiều hơn, rốt cuộc vẫn là học sinh từ trường thanh niên đi ra nên xuất thân và hiểu biết cũng cao hơn địa phương chúng tôi nhiều.
Khóe miệng của Tần Mục tươi cười, thỏa mãn đồng ý, nhưng mà nhiều hơn chính là sát cơ tàn nhẫn.