Nhưng cho dù Vương Thành cơ linh cũng không nghĩ tới lái xe của Tần Mục cũng không phải người thường, xe thể thao đi tới đại viện chính phủ và kêu Cừu Tiểu Bằng cùng Cừu Tiểu Thiền lên, lại từ trong phòng của Cừu Tiểu Thiền xác mấy thùng dầu ăn và mấy túi gạo trực tiếp ra khỏi thị trấn. Hắn đi tới nhà ba công nhân đại biểu lúc trước. Thái độ với chuyện này Tần Mục còn phi thường để ý.
Chúc tết vài công nhân đại biểu, Tần Mục tạo ra hình tượng lãnh đạo bình dị, sau khi đưa ra thành ý thì Tần Mục lại nói rõ lần nữa, vào trước ngày hai tháng hai âm lịch thì nhất định sẽ an bài tốt cho toàn bộ công nhân của Trọng Công thật tốt, lúc này vài công nhân nước mắt lưng tròng. Cho dù là Hàn Tuyết Lăng cùng Cừu Tiểu Thiền cũng vì biểu hiện của Tần Mục cảm động mãi không thôi.
Tần Mục rời khỏi thôn, người trong thôn đứng ngoài nhìn theo thật xa, thẳng đến khi xe thể thao biến mất bọn họ mới tán đi.
Tần Mục cùng Hàn Tuyết Lăng ngồi ở sau xe, hai chị em Cừu gia ngồi ở trước. Tần Mục nhìn qua cảnh sắc bên ngoài nói:
- Dân tâm có thể dùng, dân ý không thể trái ah.
Cừu Tiểu Thiền thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy sắc mặt Tần Mục thâm trầm sắc, lại từ trong mắt của hắn nhìn ra nét thâm thúy, trên mặt cảm thấy nóng hổi nóng lên, ho khan thoáng một phát, ngăn chận âm thanh run rẩy, xin chỉ thị:
- Tần bí thư, hiện tại đi tới khách sạn Long Tương sao?
Hôm nay là lần đầu tiên sau khi Tần Mục về nước gặp mặt Cừu Tiểu Thiền. Lúc mới gặp mặt tinh thần của Tần Mục sững sờ thật nhiều, nhớ tới Hàn Tuyết Lăng ở bên người cho nên nhanh chóng che dấu đi. Hắn nghe ra trong giọng nói của Cừu Tiểu Thiền có chút rung động, liền nhắm mắt lại nói ra:
- Ân, đi vào trong đi, khách sạn Long Tương tôi không muốn đi tí nào cả.
Cừu Tiểu Bằng để lời của Tần Mục vào lòng, suy nghĩ Tần Mục không có ấn tượng tốt gì với khách sạn Long Tương cả, chuẩn bị có thời gian tra khách sạn Long Tương một chút giúp Tần Mục hả giận.
Kỳ thật Tần Mục không có cái nhìn gì với khách sạn Long Tương, nhưng mà nhớ lại chuyện phòng số 8 ở kinh thành cho nên Tần Mục không thích mà thôi.
Cừu Tiểu Bằng đã sớm điện thoại cho khách sạn Long Tương và bảo bọn họ đề phòng số 8 trống, thật không nghĩ tới đoàn người tiến vào khách sạn Long Tương thì biết phòng số 8 bị cướp rồi, lúc này khiến Tần Mục mất hứng. Cừu Tiểu Thiền nhìn qua nữ quản lý chừng ba mươi tuổi, bày ra ngữ khí côn đồ lúc còn ở huyện Tây Bình:
- Tôi nói bà dì này, dì làm như vậy coi được hay sao?
Cái câu bà dì này vừa ra thì đám người Tần Mục đều mỉm cười. Nữ quản lý chỉ lớn hơn Cừu Tiểu Bằng chừng mười mấy tuổi, gọi đại tỷ cũng không sai biệt lắm. Cừu Tiểu Bằng nói câu này xem như xả một ngụm ác khí. Rốt cuộc vẫn là người chức nghiệp chuyên nghiệp, trên mặt nữ quản lý không có tức giận gì, chỉ nhỏ giọng nói:
- Tiểu huynh đệ, chớ nói lung tung, gian phòng này chủ tịch huyện đã muốn rồi.
Tần Mục nghe xong, được, Trần Đông Thăng đang bày ra tư thái đây mà. Nếu Tần Mục đãi thì Trần Đông Thăng không đoán ra đây là Hồng Môn Yến hay là Quỳnh Xuân Hội, dứt khoát bản thân làm ông chủ, đây là bày tư thái thấp, hy vọng nhìn thấy Tần Mục tỏ thái độ. Nếu là Hồng Môn Yến, Tần Mục sẽ quay đầu rời đi, nếu là Quỳnh Xuân Hội thì hắn sẽ đi vào, Tần Mục tự nhiên sẽ tiếp nhiệm vụ tính tiền rồi.
Giao phong giữa hai người đã bắt đầu, với tư cách là hai người có chức vị chính trị chênh lệch nhau chỉ một bậc, bí mật tiếp xúc cũng bỏ đi, một khi tiếp xúc thì nhất định phải phân cao thấp. Tần Mục lại chán ghét những chuyện này, nhưng vì bố cục của bản thân cho nên phải xuất lực.
Ánh mắt Cừu Tiểu Bằng nhìn qua Tần Mục, trưng cầu ý kiến của Tần Mục. Tần Mục vừa cười vừa nói:
- Quản lý, an bày một phòng cho chúng tôi, Ân, tốt nhất là đối diện phòng số 8. Thuận tiện mang hai chai mao đài đưa qua phòng số 8 cho tôi. Nhớ kỹ, trong đó một bình phải mở ra.
Tần Mục rất ưa thích trên quan trường thông qua vật phẩm đến truyền đạt ý tứ, lần này cũng không ngoại lệ.
Quản lý đại sảnh tra một chút, mừng rỡ phát hiện phòng đối diện phòng số 8 không có người, lại mang bốn người đi. Nhưng mà sau khi quay về mang mao đài thì nghi hoặc:
- Có ý tứ gì ah, thật là người quái đảng, tặng rượu cho chủ tịch huyện không thấy xấu mặt sao?
Cừu Tiểu Thiền nhìn qua cảnh trước mặt mình mà bi ai, đây là hôn thê của Tần Mục, hôn thê của người ta chẳng những xinh đẹp còn có hương vị, ngay cả xinh đẹp như nàng cũng phải dao động, càng đừng đề cập Tần Mục. Nàng không dám tự tác đa tình, cái miệng nhỏ quật cường nhếch lên, lúc này tươi cười nói:
- Tần bí thư, anh nói rượu mao đài là thế nào, cho chúng tôi mở mang kiến thức đi.
Nhìn thấy Cừu Tiểu Thiền tươi cười quật cường và không phục, Tần Mục cảm thấy giật mình, cười nhìn Hàn Tuyết Lăng nói ra:
- Đừng hồ đồ, em muốn biết thì anh cho em biết.
Mao đài mao đài, có nghĩa là lập. Kỳ thật Tần Mục dùng ách ngữ, chính là nói cho Trần Đông Thăng mời ngươi ăn cơm chính là "Đài ", đừng xem mình quá cao, bằng không "Rơi đài" là chuyện chắc chắn. Đây là Tần Mục thể hiện khí phách, Trần Đông Thăng nhảy qua phó bí thư lên chức chủ tịch huyện, trong đó là Tần Mục ngầm đồng ý, nếu không dựa theo thứ tự thì Tần Mục không ngồi vị trí này cũng sẽ đề cử người khác đi lên chứ làm gì tới phiên Trần Đông Thăng? Đoán chừng hiện tại Trần Đông Thăng vẫn đang buồn bực, Tần Mục vừa vặn mượn cơ hội này gõ hắn.
Trần Đông Thăng nhìn thấy quản lý mang mao đài tới, sắc mặt lập tức âm trầm. Hôm nay hắn mang theo vợ tới chỗ này, chính là nghe Vương Thành nói Tần Mục mang theo nữ nhân, thoạt nhìn quan hệ rất thân mật. Vì không khiến Tần Mục xấu hổ cho nên dùng phương pháp này thân cận. Đáng tiếc, không đợi Tần Mục tới thì quản lý đã mang hai bình rượu mao đài vào trong, làm cho hắn vốn áp lực thì lúc này càng táo bạo. Nếu không cố kỵ thân phận chủ tịch huyện, Trần Đông Thăng cầm chai rượu nện vào mặt quản lý cũng dám làm lắm.
Vương Thành nhìn mặt nói chuyện, lập tức quát lớn:
- Tại sao không có nhãn lực vậy, chúng tôi gọi rượu bao giờ? Khách nhân còn chưa tới đã mang rượu vào, có học chút quy củ hay không?
Quản lý ủy khuất muốn chết, nhưng mà Cừu Tiểu Bằng đã móc một trăm đồng lì xì cho nên nàng kiên trì nói:
- Đây là khách quý phòng đối diện bảo đưa vào.
Vương Thành thấy quản lý không biết điều, chẳng những không có lui ra, còn không biết sống chết nói chuyện, trừng mắt muốn nói chuyện. Trần Đông Thăng nhìn thấy mao đài thì tâm tư khẽ động, giả bộ như không quan tâm, nói:
- Đi xem.
Sau đó bảo quản lý nâng cốc đi ra ngoài.
Quản lý cảm thụ được khí độ của Trần Đông Thăng, nhìn thấy Vương Thành rời khỏi thì trong lòng nói một câu chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, lúc này mới nghe lời Trần Đông Thăng quay người rời phòng.
Hắn vừa rời khỏi thì Vương Thành liền đẩy cửa tiến vào, gương mặt cũng không tốt, nói rõ tình huống bên kia.