Hàn Tuyết Lăng xem mặt mũi Tần Mục âm trầm, lặng yên duỗi bàn tay nhỏ bé ôm cánh tay Tần Mục, bộ dáng như chim non nép vào ngực hắn. Một nữ huấn luyện viên bộ đội đặc chủng lại có một mặt như tình như thế này, tay của Tần Mục nắm chặc năm ngón tay của Hàn Tuyết Lăng. Tình cảm vợ chồng tự nhiên hiện ra trong lòng của hắn.
Hiện giờ gặp Chu Văn Bân lúc này đụng phải cây đinh không lớn không nhỏ, Tần Mục không có nản chí. Chu Văn Bân là người đứng đầu huyện ủy, chuyện hắn cần cân nhắc rất phức tạp. Tần Mục không có mang toàn bộ lai lịch bộc lộ ra ngoài, Chu Văn Bân đáp ứng trợ giúp Tần Mục một tay là quá tốt rồi. Trách không được Tần Mục tiến vào Lan Trữ thì Cận Thương Giang từng nói qua, Lan Trữ này may mắn có Chu Văn Bân trấn, bằng không loạn là chắc chắn.
Loạn dùng trọng pháp! Trong lòng Tần Mục nghĩ hung ác như vậy. Trông coi huyện Lan Trữ một khối thịt mỡ lớn như vậy mà chỉ muốn an ổn thì chính là chà đạp mảnh đất phì nhiêu này rồi. Loạn thì sao, cứ bắt một đám, giết một đám thì chúng sẽ an ổn lại, nếu như sợ này sợ kia thì kinh tế vĩnh viễn sẽ không đạt tới mong muốn của Tần Mục.
Cảm giác được tay Tần Mục xiết chặt, Hàn Tuyết Lăng ôi một tiếng, giọng dịu dàng nói ra:
- Anh làm em đau.
Được rồi, một huấn luyện viên bộ đội đặc chủng lại nói bị một thư sinh làm đau, tạm thời cho rằng Hàn Tuyết Lăng đang làm nũng. Tần Mục nghiêng đầu nhìn qua Hàn Tuyết Lăng, mây đen trong lòng xua tan không ít, nhỏ giọng nói:
- Qua năm lễ mừng năm mới chúng ta kết hôn, tới lúc đó anh mặc kệ em, có được không?
Hàn Tuyết Lăng vùi đầu xuống càng thấp, chậm rãi lắc đầu mới nghiêng đầu qua, nàng dừng bước lại, Tần Mục cũng dừng bước chân, nghi hoặc nhìn qua nàng.
Hàn Tuyết Lăng lúc này không có nhìn qua Tần Mục, nàng nghiêng đầu nhìn qua cây tùng cao bên đường. Bàn tay nhỏ bé chậm rãi thoát ly trói buộc của Tần Mục, đưa lên miệng thổi vài cái. Tần Mục không đoán ra tâm tư của Hàn Tuyết Lăng, ngây ngốc đứng bên cạnh Hàn Tuyết Lăng.
Hai người lúc này còn cách chỗ đậu xe một đoạn, đột nhiên Hàn Tuyết Lăng xuất hiện cảm xúc như vậy thì Tần Mục cảm thấy nghi hoặc, Hàn Tuyết Lăng chịu đi chúc tết cùng hắn chính là cho Tần Mục mặt mũi, Tần Mục tự nhiên sẽ sẽ không cho rằng Hàn Tuyết Lăng phát tính tình gì, đứng với nàng một chút cũng không có gì.
- Gia gia từ nhỏ dạo em lúc tuyết rơi nhiều thì cây tùng sẽ thẳng. Tần Mục, anh nói tại sao cây tùng lại bướng bỉnh như vậy, nó khom người một chút chẳng phải gió bão sẽ qua à?
Hàn Tuyết Lăng như mê hoặc nói ra một câu, cũng chạy tới bên cạnh cây tùng, hái một cái lá xuống.
Tần Mục tức cười, lão quân nhân khí khái hắn không đánh giá, cũng không có tư cách đánh giá. Hàn Tuyết Lăng thấy Tần Mục không trả lời, chỉ cảm thấy trên mặt bi ai, lại hỏi:
- Tần Mục, anh có phải quan tốt hay không?
Quan tốt? Từ xưa đến nay định nghĩa quan tốt rất nhiều. Bao Chửng vô cùng thanh liêm và không làm việc vì tư tình, cuối cùng bị giáng chức làm dân, bị người ta gọi là Bao Thanh Thiên; Khấu Chuẩn tính tình hào sảng tham ô thành phong trào, cuối cùng phong công ban hầu nhưng cũng được người ta gọi là Khấu thanh thiên. Cái gì gọi là quan tốt, cái gì gọi là xấu quan, từ xưa tới nay chưa bao giờ có giới hạn ở việc này. Tần Mục lúc này mỉm cười, tuy nói Bao Chửng cùng Khấu Chuẩn nhân cách có điểm riêng, nhưng đánh giá bọn họ lại là dân chúng. Bọn họ không quan hệ nhân mạch như thế nào, bọn họ cũng không quan tâm việc vặt trong nhà, càng thêm không quan tâm mình có tham ô hay không, bọn họ quan tâm chính là cách xử lý của bọn họ thế nào, xử lý chuyện thật. Người dân rất chất phác, một chút ân huệ cũng có thể khiến người ta nhớ cả đời. Tần Mục sâu kín hỏi ngược lại:
- Em cảm thấy anh là quan tốt hay là quan xấu đây?
- Em cảm thấy...
Hàn Tuyết Lăng cười lên, đứng giữa băng thiên tuyết địa này mang theo tí mùi thơm.
- Em cảm thấy anh là bại hoại!
Tần Mục cũng cười rộ lên, hắn có cảm giác xúc động muốn hỏi Hàn Tuyết Lăng là đúng hay không, nghĩ lại vẫn thôi, cuối cùng hai người kết hợp lại chính là trao đổi lợi ích chính trị, hắn phải xem Hàn Tuyết Lăng là bạn tốt của mình.
Hai người đang nói, một thân ảnh ở xa chạy tới hét lên:
- Tần phó bí thư, Tần phó bí thư.
Tần Mục dừng tươi cười, híp mắt nhìn sang, là lái xe Đại Vương của Trần Đông Thăng, lại nhìn sang Hàn Tuyết Lăng như tự nói với mình:
- Quan chính là xử lý hiện thực.
Nói xong hắn lại đi lên đón Đại Vương. Hàn Tuyết Lăng ở phía sau con mắt sáng ngời giống như nghĩ đến cái gì, cái miệng nhỏ chu lên, nàng tươi cười không chút che dấu, nhưng mà Tần Mục đưa lưng về phía nàng cho nên không thấy gì cả.
Ngày hôm qua Tần Mục trốn đi chính là bày tư thế cho đám thường vụ nhìn thấy, Tần Mục hắn quyết tâm phải tiêu diệt hai nhà máy kia, cho dù thành viên trong thường ủy ủng hộ hay phản đối Tần Mục, cả đêm cũng nên cân nhắc được rồi. Thái độ của Chu Văn Bân không rõ, các thành viên khác thì nhắm vào Trần Đông Thăng. Buổi sáng đã có mười mấy người tìm Trần Đông Thăng, hắn vừa rồi không có gặp mặt Tần Mục, tự nhiên không biết nên tỏ thái độ gì. Địa vị của Tần Mục và hắn là mẫn cảm nhất, Tần Mục muốn tiến thêm một bước thì nhất định phải loại trừ Trần Đông Thăng. Xem biểu hiện và thủ pháp của Tần Mục thì hắn phải tranh giành thường vụ của huyện Lan Trữ, trạng thái hùng hổ dọa người. Chuyện này làm cho Trần Đông Thăng có chút đứng ngồi không yên, gọi điện thoại cho Đại Vương, bảo lái xe của hắn đi dạo quanh trấn, chủ yếu nhất là tìm Tần Mục. Chỉ cần Tần Mục ở lại huyện Lan Trữ thì hắn sẽ tìm được.
Quả nhiên Trần Đông Thăng cân nhắc rất hiệu quả, Đại Vương cũng là người cơ trí, thấy chung quanh nhà của Chu Văn Bân có chiếc xe thể thao thì quả nhiên bị hắn tìm được Tần Mục.
Sau khi chúc tết khách sáo, Vương Thành đi theo sau lưng Tần Mục tới một hướng. Hắn hiện tại không có cấp bậc, tuy nói là lái xe của chủ tịch huyện nhưng mà hắn không có cấp bậc gì cả, nói chuyện với Tần Mục phải chú ý cẩn thận, Tần Mục không hỏi hắn nói cái gì. Hắn hiểu được thân phận của hắn vưa xuất hiện ở đây, Tần Mục đã biết rõ mục đích tới của mình, căn bản không cần lời lẽ gì thêm nữa.
Hàn Tuyết Lăng đi theo sau hai người, bộ dáng lâm vào trầm tư, Tần Mục cũng không có để ý, đi tới chỗ xe thể thao không xa, Tần Mục nghiêng đầu nhìn qua Vương Thành nói ra:
- Đại Vương ah, anh đi về trước đi, tôi còn dẫn hôn thê đi chúc tết, giữa trưa tôi mở tiệc ở khách sạn Long Tương, phòng số 8.
Vương Thành được Tần Mục chỉ thị, nhiệm vụ đã hoàn thành. Nghe Tần Mục nói còn đi chúc tết thì nói đường không dễ đi, để mình cống hiến sức lực, nhưng mà nghe được câu sau thì những lời này hắn nuốt trở lại, chỉ cung kính nói với Tần Mục lái xe cẩn thận. Đầu năm thì phó bí thư huyện ủy cần bái phỏng nhiều người, lái xe như hắn biết rõ điểm này.