Chuyện ở huyện Lan Trữ đã được trung ương trực tiếp phái phòng đốc tra của tỉnh Bắc Liêu làm thử, do cán bộ cấp phó phòng Quách Thiểu Đình làm khoa trưởng dẫn theo ba gã nhân viên cấp dưới đi điều tra, trực tiếp tiến tới thành phố Lan Trữ. Trong kinh thành Quách Thiểu Đình cũng suy đoán được phòng đốc tra này không phải là nơi lương thiện gì, cho một thiếu gia chuyên gây họa ở kinh thành đi làm việc này không thể nghi ngờ nhấc lên phong vân to lớn.
Quách Thiểu Đình cứ như vậy bị đẩy lên vị trí khoa trưởng phòng đốc tra, tuổi chưa tới ba mươi đã là cán bộ cấp phó phòng, chuyện này hắn phải cố gắng làm cho thật tốt. Vừa nghe nói Tần Mục ở bên này làm hỏng việc, cũng dây vào đại sứ quán hỏi tội, hắn ở trong nhà kêu gào muốn đi tới huyện Lan Trữ, trong nội tâm so đo chuyện Tần Mục báo tin tức phòng đốc tra cho mình biết, khiến hắn trở thành nhân vật trong quan trường, hắn lần này đi qua cũng phải giúp Tần Mục một tay. Tuy hắn quần là áo lượt nhưng rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, vẫn chờ đợi cơ hội biểu hiện cho kẻ khác lau mắt mà nhìn. Hôm nay có chuyện tốt như vậy rơi vào đầu của hắn tự nhiên không thể chờ được rồi.
Tần Mục vô tâm trồng liễu không ngờ nó đã mọc rễ nảy mầm, đây là chuyện Tần Mục không ngờ tới.
Vạn Hữu Niên vào xế chiều hôm qua đi tới huyện Lan Trữ, thấy Chu Văn Bân cũng thấy Trần Đông Thăng nhưng chỉ không thấy Tần Mục. Với tư cách chủ tịch thành phố, hắn tự nhiên không tiết lộ mục đích tới đây, chỉ cổ vũ Chu Văn Bân, Trần Đông Thăng không được buông lỏng cảnh giác, không nên mất phương hướng trong thủy triều cải cách, cũng khẳng định thành tích của huyện Lan Trữ trong năm 92, cổ vũ bọn họ không ngừng cố gắng và phải giám sát kỹ các hoạt động kinh tế.
Hắn nói rõ ràng như vậy khiến cho Chu Văn Bân cùng Trần Đông Thăng cảm giác hào khí khác thường, Vạn Hữu Niên không có ở lâu, ở đại viện chính phủ huyện một lúc rồi lên xe rời đi.
Đầu năm mới, Tần Mục ở trong nhà Lôi gia ăn buổi sáng bằng sủi cảo, liền dẫn Hàn Tuyết Lăng đi tới nhà Chu Văn Bân. Lần này đi chúc tết tuyệt đối không phải hàn huyên đơn giản, quan hệ của Tần Mục cùng Chu Văn Bân cũng phải tỏ vẻ thực chất. Tần Mục tỏ rõ lập trường của mình mới mang theo Hàn Tuyết Lăng.
Hàn Tuyết Lăng vào buổi sáng vẫn xoắn xuýt chuyện đêm hôm qua, đôi má đỏ ửng không ngẩng đầu lên được, trên gương mặt nhiều hơn vài phần thanh xuân.
Chu Văn Bân cũng không có nhà ở trong huyện, mà là owrtrong sân nhỏ ở phía bắc huyện thành. Lần này Tần Mục chạy xe thể thao của Hàn Tuyết Lăng, tạo hình này khiến Tần Mục bị trêu chọc một câu, khiến Hàn Tuyết Lăng lập tức đánh hắn mấy cái, quan hệ của hai người cũng gần một chút, ít nhất không phải nói tình huống này.
Đậu xe ở nơi ít người nhìn thấy, Tần Mục dẫn Hàn Tuyết Lăng gõ cửa sân nhà Chu Văn Bân. Làm nhân vật đứng đầu một huyện cho nên đầu năm không ra khỏi cửa, đều ở nhà chờ cấp dưới tới chúc tết, chờ tới ngày mồng ba bọn họ mới bắt đầu chạy đi chúc tết cấp trên.
Trong nhà Chu Văn Bân không có khách nhân, thấy Tần Mục đi vào thì cảm thấy nội tâm buông lỏng không ít. Tần Mục vào cửa và cười nói:
- Chu bí thư, chúc mừng năm mới, tôi tới chúc tết ngài.
Trực tiếp định vị mình là cấp dưới của Chu Văn Bân, đây là một trong những sách lược của Tần Mục, tỏ vẻ chuyện mình làm ở Lan Trữ cũng không phải có ý đánh Chu Văn Bân xuống đài, Chu Văn Bân lúc này cũng yên tâm hơn. Từ thái độ của Chu Văn Bân là nhìn ra Tần Mục mang theo một nữ nhân sau lưng thì thoạt nhìn là đối tượng của Tần Mục, hai người đồng thời tới đây cũng là Tần Mục tỏ thái độ hiền lành.
Chu Văn Bân bảo vợ mình chiêu đãi Hàn Tuyết Lăng, sau đó lại dặn dò nàng, nếu như có người hỏi hắn thì nói không ở nhà, lúc này mới dẫn Tần Mục đi vào phòng độ sách bên cạnh, tự mình rót trà cho Tần Mục.
- Lan Trữ bất ổn ah.
Hai người rút một điếu thuốc, Chu Văn Bân há mồm đi thẳng vào vấn đề. Hắn và Tần Mục tương giao không sâu, không biết Tần Mục có chỗ dựa là gì, nhưng chỉ bằng Tần Mục xuất ngoại có thể kiếm được thanh danh cho thành phố Đằng Long thì năng lực quá rõ ràng rồi, nếu như kéo Tần Mục về dưới trướng thì Chu Văn Bân tại Lan Trữ địa vị kiên cố. Vì vậy Chu Văn Bân bày ra bộ dáng thành thật với nhau, đầu tiên mở miệng cũng đại biểu Chu Văn Bân không phải là nhân vật quá cường thế, hắn có thể dung người.
Tần Mục gật gật đầu, ngừng trong chốc lát lại lắc đầu, hai tay bưng lấy ly trà ấm áp nhưng nội tâm lạnh buốt. Chu Văn Bân thấy Tần Mục không nói lời nào, chỉ nhấp một ngụm trà, cũng hiểu trong lòng của Tần Mục có ẩn giấu không ít chuyện, thái độ của mình sẽ quyết định thái độ Tần Mục sẽ đứng cùng mình hay là ở trận tuyến khác. Nhưng mà không sờ chuẩn thái độ của Tần Mục cho nên Chu Văn Bân cũng không phải không dám đặt cược vào người Tần Mục, dù sao hắn còn cao hơn Tần Mục hai cấp, nếu bảo hắn ăn nói khép nép thì Chu Văn Bân không làm được.
Tần Mục hơi lắc người, đem chân trái đặt lên trên đùi phải. Chu Văn Bân ngồi ở ghế sa *** bên tráiTần Mục, chân bắt chéo vểnh lên, Tần Mục hành động này khiến Chu Văn Bân gật gật đầu. Nếu Tần Mục đùi phải áp chân trái thì đón chừng Chu Văn Bân sẽ dùng lời lạnh nhạt oanh kích.
Trung Quốc từ xưa có thói quen quan viên với nhau, trái trên phải dưới, đây là quy củ có sẵn của quan trường, chi tiết nhỏ này sẽ nói rõ suy nghĩ trong lòng người đó, Tần Mục phi thường chú ý. Nhìn thấy thư thái trong mắt Chu Văn Bân thì Tần Mục ho khan một tiếng, cười nói:
- Chu bí thư, lần này tôi đi nước Mỹ có mua tiểu lễ vật cho ngài, hy vọng ngài không nên ghét bỏ.
Nói xong Tần Mục từ trong túi áo lấy cái bật lửa nhỏ tinh xảo ra. Chu Văn Bân tiếp nhận xem xét, cười nói:
- Tiểu Tần ah, anh cũng đừng lừa dối tôi, đây là vật ưa thích của anh, tôi cũng không đoạt chỗ tốt của anh đâu.
Tần Mục cười lên, chậm rãi nói:
- Lan Trữ cần một mồi lửa.
Ánh mắt Chu Văn Bân ngưng tụ, bật lửa trong tay có chút phỏng tay. Nghe ý của Tần Mục thì chuyện ở Lan Trữ chắc chắn sẽ động đất, còn có... Chuyện chưa vạch ra. Chu Văn Bân cảm giác được mình suy nghĩ còn chưa đủ, vừa suy nghĩ trong chốc lát thì mướt mồ hôi.
Tần Mục không phải thiện nam tín nữ gì, nếu muốn đi vào trận doanh của hắn mà không làm chuyện gì lại đòi chia trái cây, trong nội tâm Tần Mục chắc chắn không dễ chịu, nhất là tại huyện Lan Trữ này Tần Mục bằng hắn muốn thượng vị rất đơn giản, nếu muốn đạt được thắng lợi trên chính trị thì chỉ cần bằng vào chuyện chèn ép thì không đi được xa, cần lôi kéo và ủng hộ.
Tỏ thái độ, lửa sém lông mày. Chu Văn Bân cảm nhận được cảm giác áp bách từ người của Tần Mục, một bước thiên đường một bước địa ngục. Tần Mục không cho phép hắn không chọn, hắn dám tự tiện điều động công an và quân đội đi niêm phong xí nghiệp nước ngoài, chuyện này cho Chu Văn Bân cảm giác quyền uy của mình bị khiêu chiến.