Houston đã sáu mươi tuổi, quanh năm sống trong chính đàn cho nên tóc đã bạc nhiều. Hắn ngồi trong thư phòng cạnh cái bàn, hắn nhìn qua tư liệu trước mặt có nhiều dấu hỏi (???), ngẩng đầu nhìn qua Warren Hughes ở đối diện đang nhắm rượu, nghi hoặc hỏi:
- Thượng đế làm chứng, người thần bí này là ai, không ngờ dùng thủ bút lớn như vậy mua lại khách sạn thế kỷ. Chẳng lẽ anh không có chút tin tức nào hay sao? Robinson người này tôi rất rõ ràng, nếu không có lợi cực lớn, hắn chắc chắn không bao giờ ném con gà đẻ trứng vàng của mình ra ngoài đâu.
Warren Hughes cũng hơn bốn mươi tuổi, hắn ở Houston và cũng là nhân tài tinh anh thuộc đảng Cộng Hòa. Trong đảng đang thảo luận tiếp nhận chức thị trưởng kế tiếp của Houston chính là Warren Hughes. Thời điểm này bọn họ đang toàn lực tuyển Warren Hughes, cũng liên lạc với những thương nhân tân cận đảng Cộng Hòa ở Seattle hỗ trợ tài chính, biểu hiện ra cam đoan Warren Hughes sẽ băt được số phiếu vượt qua 35%, mà Lạc Minh Huy sơ bộ đón chứng 20%. Nhưng mà Tần Mục đại thủ bút xuất hiện ở Seattle làm bọn người Houston thì chắc chắn sẽ biết, mà Houston cũng không muốn vì chuyện này sinh ra biến hóa, chuyện này không ai nói rõ ràng.
Hơn nữa Warren Hughes cũng mong có giao tế với mình, đã thám thính ra trong nhà Lạc Minh Huy vẫn còn sáng, trên gương mặt á châu và liên hệ luật sư bển kia truyền tin tức, người phương đông thu mua khách sạn thế kỷ đã làm cho Warren Hughes cảm thấy lo sợ. Hắn cầm chén rượu, hắn đi mấy vòng trong thư phòng của Houston, đột nhiên linh quang lóe lên, cười rộ lên, nhìn Houston hưng phấn nói ra:
- Houston, chúng ta đi thảo luận đi. Hắn chính là bằng hữu, mà chúng ta không nên ngăn cản đường đi của bằng hữu. Có lẽ chúng ta nên mời tỷ phú thần bí này ăn cơm, trao đổi tình hữu nghị một chút, nói không chừng hắn sẽ tỏ thái độ với chúng ta đấy.
Đột nhiên Houston đứng lên, bàn tay khô gầy đặt lên bàn, cũng cười rộ lên. Nhưng mà sau một lát dáng tươi cười thu liễm lại, như có điều suy nghĩ nói ra:
- Đảng Dân Chủ bên kia có động tác gì hay không?
Warren Hughes gật gật đầu, hắn uống cạn chén rượu, sau đó đặt chén rượu vào tủ rượu trong phòng, nắm áo khoác đi ra ngoài, nói:
- Tôi đi tới khach sạn thế kỷ ăn cơm, dù buổi tối hôm nay không ngủ thì tôi cũng phải tranh thủ cơ hội mời người phương đông kia ăn cơm.
Hướng về phía Warren Hughes rời đi, Houston nổi trận lôi đình:
- Warren, phải dùng danh nghĩa thị trưởng mời.
Cùng lúc đó Lạc Minh Huy cùng Vương Hải Đào cũng ở trong thư phòng đưa mắt nhìn nhau. Vương Hải Đào không có giống như chó nhà có tang, ngược lại thoải mái nhàn nhã rút thuốc lá Mỹ ra hút, trên mặt tươi cười hàm xúc. Hắn và Lạc Minh Huy đã biết rõ Tần Mục tại Seattle làm ra cái gì, thậm chí trợ giúp luật sư của Tần Mục, Lạc Minh Huy đã cảm nhận được đại thủ bút của Tần Mục là như thế nào.
Đối với cách làm của Tần Mục, Lạc Minh Huy cùng Vương Hải Đào đã nhìn nhận ở trình độ khác nhau. Trong mắt Lạc Minh Huy thì Tần Mục làm như vậy đơn giản chính là bày tỏ thực lực cho mình xem. Không cần bất luận thủ đoạn gì, không cần hao phí quá nhiều thời gian, chỉ cần thời gian không tới một giờ thì hắn đã dùng tiền mua lại khách sạn lớn thứ ba của Seattle, chuyện này đã nói lên Tần Mục đã đặt cược thật lớn. Nhưng Tần Mục chẳng những không có biểu thị ra bao nhiêu xem trọng, ngược lại hắn như đang mua sắm đồ chơi nhỏ, đây chính là thái độ của Tần Mục với mấy ngàn vạn đô la, cũng cho Lạc Minh Huy thấy quyết tâm cùng năng lực của mình. Hoặc là bảo trụ Vương Hải Đào trở thành địch nhân của Tần Mục, hoặc là giao Vương Hải Đào và đạt được hữu nghị và trợ giúp tiền tài của Tần Mục, đơn giản đưa ra lựa chọn trong mắt Lạc Minh Huy, sau mỗi lựa chọn là quyền và lợi ichs khác nhau, hắn không thể không cẩn thận. Với Vương Hải Đào, nếu như chỉ mang theo tài chính thì Lạc Minh Huy đã sớm đem Vương Hải Đào giao cho đại sứ quán, nhưng Vương Hải Đào trong tay nắm giữ một ít tư liệu tập đoàn của Nhật Bản, thứ này chính là đại trợ lực trong khiếp sống chính trị của Lạc Minh Huy. Hiện tại hắn cần lặng lẽ chờ đợi, Tần Mục mịt mờ đồng ý Lạc Minh Huy, có thể cầm tập đoàn Hoa Hạ ra trợ giúp, nhưng mà ửng hộ này có vô số điều kiện hạn chế kèm theo hay không thì hắn còn phải quan sát.
Vương Hải Đào vẫn đang nghĩ tới chuyện khác. Đại thủ bút của Tần Mục khiến Vương Hải Đào rung động cực lớn, hắn lấy trong công quỹ năm ngàn tám trăm vạn đồng chỉ là mưa bụi với Tần Mục mà thôi, khiến cho Vương Hải Đào phải suy nghĩ sâu xa, Tần Mục đến nước Mỹ rốt cuộc là vì cái gì, tiền hắn lấy trong mắt của Tần Mục nhét không đủ kẻ răng, Tần Mục nếu ra tay truy hồi khoản tiền này, chắc có lẽ không tiện tay nện ra mấy ngàn vạn đô la Mỹ như vậy, nghĩ tới đây Vương Hải Đào cảm thấy sóng gió ngập trời, Tần Mục người trẻ tuổi này càng ngày càng cho hắn cảm giác thâm bắt khả trắc, hôm nay xem ra Tần Mục sẽ làm đại động tác, mà chính mình khẳng định có địa vị vi diệu trong kế hoạch này, nếu không Tần Mục cũng không chơi như vậy. Vương Hải Đào nhanh chóng suy nghĩ tới những người liên quan, hắn nhớ lại một lần, trên trán đổ mồ hôi lạnh. Chức vụ của hắn quá mẫn cảm, nếu quả thật như hắn suy nghĩ, kế hoạch của Tần Mục chỉ sợ chính là làm một cục thanh trừ trong thành phố Đằng Long, muốn cuốn tất cả vào trong.
Vương Hải Đào cảm giác tim đập mạnh, giống như đang nhảy ra khỏi ngực. Hắn ngẩng đầu nhìn qua Lạc Minh Huy suy nghĩ sâu xa, đứng lên đi tới tủ rượu, hắn rót một ly và đi tới cửa sổ. Chậm rãi mở cửa sổ ra, một cơn gió lạnh thổi vào gương mặt như lão nông của Vương Hải Đào. Tim đập mạnh khôi phục lại, hắn hít sâu một hơi, trong giọng nói của Lạc Minh Huy mang theo giọng khàn khàn, chậm rãi nói:
- Tần Mục có tính toán gì không, hắn làm như vậy đảng Cộng Hòa bên kia khẳng định sẽ nhận được tin tức, chẳng lẽ hắn muốn hai mặt ăn sạch?
Lạc Minh Huy nói như vậy đã khiến trái tim vốn bình thường của Vương Hải Đào đập kịch liệt, đột nhiên hắn nghĩ tới một câu, tư tưởng bao nhiêu, ánh mắt xa bao nhiêu. Suy nghĩ của hắn vừa rồi đã bị đả đảo, ánh mắt của hắn tăng cao lên, tăng lên thật cao, tâm của Vương Hải Đào chợt đập loạn lên. Đợi đến lúc hắn thử dùng ánh mắt quan viên nhìn hành động Tần Mục mua khách sạn thế kỷ ở Seattle này, hắn mới hơi chạm tới biên giới kế hoạch của Tần Mục.
Tần Mục muốn kinh doanh mạng lưới quan hệ ở Mỹ.
Ý niệm này vừa sinh ra thì Vương Hải Đào đã cả kinh, hắn chậm rãi chảy vuốt suy nghĩ trong đầu, một cái tên lão nhân ở kinh thành hiện ra trong đầu của hắn.
- Lạc nghị viên, tôi hiểu rồi, tôi đã hiểu rồi!
Vương Hải Đào gần như điên cuồng hét lên, hắn nhảy lên vì suy nghĩ điên cuồng của mình, xoay người nhìn qua Lạc Minh Huy kêu lên:
- Nhất định phải nắm chặt Tần Mục, nhất định phải nắm chặc, hắn sẽ tại có tác dụng không tưởng tượng nổi trong sự nghiệp chính trị của anh.