Thanh Quan

Chương 481: Chương 481: Triển vọng internet trong tương lai. (2)




- Game online?

Niếp Vinh Bình cùng Hạ Chân vốn nghĩ Tần Mục xin lỗi Hạ Uyển Nhi là đã xong chuyện, ai ngờ Tần Mục giải thích chỉ là một cách đánh quảng cáo, còn trực tiếp đưa ra một ý nghĩ, điều này làm Hạ Chân nổi lên hứng thú. Không những như thế Hạ Uyển Nhi cũng tràn ngập nhiệt tâm với trò chơi máy tính, thấy Tần Mục chuyển đề tài qua trò chơi trên mạng, có chút hứng thú hỏi:

- Anh nói trò chơi hồi chiều đi? Thật rất thú vị.

Tần Mục lắc đầu nói:

- Tôi cảm giác trò chơi đó chỉ là giai đoạn bắt đầu của game online, loại hình thức dùng chữ như vậy khẳng định không theo kịp thủy triều. Internet tràn ngập vẻ thần bí cùng tính khiêu chiến, lực hấp dẫn đối với người trẻ tuổi cực lớn, điều này sẽ sản sinh người mở đường cho ngành sản xuất IT, là lực lượng dự trữ nhân tài lớn mạnh quốc gia.

- IT?

Hạ Chân lặp lại danh từ còn chưa thành hình này, Tần Mục hơi khựng lại, bắt đầu dùng ánh mắt đời sau đến tổng kết tầm quan trọng của sự nghiệp game online của cả nước.

Ánh mắt Hạ Chân có chút lo âu, chậm rãi nói:

- Nếu quả thật như thế, như vậy khu vực game online nhất định phải có một chính sách mới được.

Tần Mục nói:

- Đây cũng chỉ là cách nhìn nông cạn của bản thân tôi mà thôi, đều là chủ nghĩa cá nhân, xin Hạ bộ trưởng cùng Niếp bí thư chỉ điểm nhiều hơn.

Hạ Chân cảm giác những lời của Tần Mục có một số việc có căn cứ sự thực cùng lực phán đoán, có khả năng phi thường lớn, loại sự tình này chưa từng được đem ra thảo luận trong Bộ tin tức. Hắn cảm giác có một đại lộ bày ra trước mặt của mình, nếu đem lý luận này nêu ra, rất có thể sẽ tranh được quyền nói chuyện trong Bộ tin tức, trong lòng như có hiểu ra.

Sự tình nói xong, mọi người cùng dùng cơm. Tần Mục biểu hiện vô cùng trầm ổn, khiến Hạ Chân cùng Niếp Vinh Bình thầm gật đầu.

Sau khi ăn cơm xong mọi người ngồi trong phòng khách uống trà nói chuyện, Hạ Chân cùng Niếp Vinh Bình lại chơi cờ vua.

Ánh mắt Hạ Uyển Nhi xoay chuyển một vòng, ngồi bên cạnh Tần Mục hỏi:

- Tần Mục, anh nói tới game online kia, bây giờ không phải đã có sơ bộ sao?

Ra vẻ cô bé này rất mê mẩn trò chơi trên mạng, nghe được lời nói của Tần Mục tâm tư liền lung lay.

Lời của Hạ Uyển Nhi cũng khiến hai người kia chú ý, bọn họ trao đổi chút ánh mắt, làm bộ như tập trung chơi cờ kỳ thật lỗ tai đã đặt ở bên này.

Tần Mục xem như là một vui mừng ngạc nhiên đối với Hạ Chân trong việc đến Đằng Long lần này, thanh niên kia có thật nhiều ý mới mẻ, đã đâm thủng một tầng giấy mơ hồ trong đầu Hạ Chân. Câu hỏi của Hạ Uyển Nhi cũng là điều mà hắn quan tâm.

Tần Mục mỉm cười gật gật đầu, nói:

- Đoạn thời gian trước tôi qua Mỹ, từng nghe người bạn bên đó có nói qua, Silicon Valley của Mỹ có được tài nguyên nhân tài kỹ thuật internet cường đại cùng vĩ đại, hiện tại bọn họ đang nghiên cứu hiệu quả về internet, tôi nghĩ hình thái của game online sẽ rất nhanh được xuất hiện.

Hạ Chân giật mình, lời của Tần Mục giống như đang nói với Hạ Uyển Nhi, nhưng giống như đang nhắc nhở Hạ Chân, nếu muốn kỹ thuật internet lạc hậu của quốc gia nhanh chóng thành hình, phải nhẫn tâm tìm một số người đi qua Silicon Valley xem xét tìm kiếm nhân tài một chút. Loại sự tình này không thể công khai nói ra, nhưng nghe được câu nói của Tần Mục, Hạ Chân đã hiểu nên làm sao đi xử lý vấn đề này.

Hạ Uyển Nhi mang vẻ khát khao nói:

- Nhưng không biết đến khi nào mới được chơi trò chơi kia.

Hạ Chân trách mắng:

- Con đó, nên ngoan ngoãn đến trường đi, đừng cả ngày nghĩ tới chơi đùa.

Hạ Uyển Nhi không phục nói:

- Trong sách học tập đều là tri thức khô khan, có ích lợi gì chứ.

Nàng đã quen tranh luận với cha mình, không bận tâm có mặt người ngoài, sắc mặt Hạ Chân nhất thời tối sầm, cầm con cờ nói:

- Đáng chết, ngựa!

Tần Mục lắc đầu nói:

- Trong sách luôn có tri thức của mình, nếu như không có trụ cột, làm sao hiểu được cái nào là tốt là xấu đây? Hãy xem chúng tôi công tác dưới cơ sở, đang không ngừng phong phú chính mình. Ách…

Tần Mục cười tự giễu nói:

- Tôi cũng mới cầm văn bằng đại học truyền hình, nên học tập là phải học tập tốt hơn.

Hạ Uyển Nhi bĩu môi nói:

- Đại học truyền hình nào có thể dạy ra trình độ giống như anh vậy chứ, anh đi làm giáo viên dạy ở Bắc Đại vẫn còn dư dả, còn hữu dụng hơn giáo viên của chúng tôi rất nhiều.

Tần Mục lắc đầu cười nói:

- Mỗi người có chuyên nghiệp riêng của mình, thật không biện pháp so sánh.

Hạ Chân đánh xong ván cờ với Niếp Vinh Bình, liền dẫn Hạ Uyển Nhi cáo từ rời đi. Trước khi đi còn cổ vũ Tần Mục, dặn dò hắn làm cho tốt, mấy ngày nữa hắn sẽ đến huyện Thanh Thao đi thăm một chút.

Tần Mục khiêm tốn vài câu, hai người xem như nói chuyện đã xong. Hạ Uyển Nhi muốn lấy số điện thoại của Tần Mục, nói có cơ hội muốn hắn đến giảng bài ở Bắc Đại một chút, chấn nhiếp mấy vị giáo viên ở đó, Tần Mục chỉ cười, nhưng vẫn đưa số điện thoại cho Hạ Uyển Nhi.

Đợi hai cha con họ lên xe rời khỏi, Niếp Vinh Bình gọi Tần Mục:

- Vào phòng sách nói chuyện đi.

Sau khi hai người đi tới phòng sách, Tần Mục trực tiếp đem sổ tiết kiệm cùng di động đặt trước mặt Niếp Vinh Bình.

Niếp Vinh Bình nhướng mày, đem sổ tiết kiệm cùng di động cầm lên xem một chút, ánh mắt sắc bén nhìn Tần Mục.

Tần Mục cũng không do dự, trực tiếp đem chuyện Trương Lệ Na đút lót cho mình nói ra, Niếp Vinh Bình gật gật đầu, mở ngăn kéo tủ lấy ra một tờ đơn đưa cho Tần Mục ghi chép vào.

Trương Lệ Na cùng Phòng phó bí thư có chút quan hệ, chuyện này Niếp Vinh Bình hay biết. Hắn hiểu được Tần Mục làm như vậy không phải muốn hại Trương Lệ Na, mà là muốn đem mình phủi sạch ra ngoài nếu trong tương lai có biến cố gì xảy ra. Hắn hiểu được sở dĩ Tần Mục không trực tiếp báo cáo với Ban kỷ thuật thanh tra thành phố lại đi con đường gặp riêng hắn, không thể nghi ngờ chính là nhờ Niếp Vinh Bình áp chế chuyện này thêm một thời gian.

Nhìn thấy dòng chữ mượt mà nhưng mang theo vẻ sắc bén của Tần Mục, Niếp Vinh Bình chậm rãi nói:

- Chỉ lo thân mình thì tốt, nhưng không thể giảm bớt nhuệ khí.

Bàn tay Tần Mục thoáng khựng lại, ký tên có chút hơi lệch, hắn ngẩng lên trịnh trọng gật đầu.

Niếp Vinh Bình đem bản khai cùng di động, sổ tiết kiệm gom chung một chỗ, lấy túi bọc lại, sau đó gọi Tần Mục ngồi xuống nói chuyện.

Tuy hai người lần đầu tiên tiếp xúc, nhưng đã xây dựng quan hệ tốt đẹp sau bữa cơm, vì vậy khi nói chuyện thật thoải mái. Niếp Vinh Bình hỏi thăm Tần Mục về tương lai của huyện Thanh Thao thậm chí là thành phố Đằng Long, Tần Mục cũng nương theo địa vị của mình nói một chút cách nhìn.

Niếp Vinh Bình nhận chân nghe xong, nói:

- Tiểu Tần, ánh mắt của cậu vẫn cực hạn một ít, có thể lấy góc độ thế giới nhìn vấn đề hành nghiệp internet trong nước, vì sao không thăng lên một bước xem bố cục cùng thiết tưởng về kinh tế của Đằng Long đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.