Trong lòng Tần Mục cười khổ, hắn có được lý luận cùng nhận tri kia,
nhưng nếu hiện tại hắn nói thật ra, chỉ sợ sẽ lưu lại ấn tượng hoang
đường trong lòng Niếp Vinh Bình, đây không phải kết quả mà Tần Mục muốn
nhìn thấy. Hắn khom người khiêm tốn nói:
- Chuyện này còn phải nhờ lãnh đạo chỉ điểm nhiều hơn, phê bình nhiều hơn.
Niếp Vinh Bình nở nụ cười, chỉ chỉ Tần Mục nói:
- Người thanh niên, thật giảo hoạt!
Hắn cũng biết băn khoăn của Tần Mục, tuyệt đối sẽ không nói ra cách nhìn của mình trong phương diện này. Khi nói chuyện với Hạ Chân, chuyện
không liên quan đến bản thân nên Tần Mục có thể tùy ý mà nói, nhưng đề
cập tới phương diện hành chính, nếu Tần Mục tùy tiện nói ra quả thật làm cho hắn có chút xem nhẹ.
Hai người nói chuyện thêm chốc lát, Tần Mục đứng dậy cáo từ rời đi.
Lần này hắn đến chủ yếu là nộp lên số tiền hối lộ, lưu lại ấn tượng cho
Niếp Vinh Bình. Hiện tại xem ra chẳng những Niếp Vinh Bình có ấn tượng
không tệ với hắn, còn lấy được hảo cảm của phó bộ trưởng Bộ tin tức thủ
đô Hạ Chân, đây là nỗi vui mừng ngoài ý muốn.
Rời khỏi nhà Niếp Vinh Bình, Tần Mục nhanh chóng gọi điện thoại, để Cận
Tiểu Xuyên cùng Cừu Tiểu Bằng ở lại cửa hàng internet chờ mình có chút
việc cần nói.
Đã hơn chín giờ tối, Cận Tiểu Xuyên cùng Cừu Tiểu Bằng nhận được điện
thoại của Tần Mục, biết được khẳng định là chuyện trọng yếu, vì vậy bỏ
qua công việc trong tay sớm chờ trong phòng quản lý. Tần Mục lái xe đến, nói chuyện với hai người hơn một giờ, lúc này mới yên tâm quay về biệt
thự.
Bởi vì sáng hôm sau Tần Mục cần chạy về Thanh Thao, cấp cho Diệp Thạch
Bình nhìn thấy biểu hiện giả dối hắn gặp trắc trở trên thành phố, vì vậy cả đêm hắn cùng Cừu Tiểu Thiền thật triền miên, mãi đến hơn ba giờ sáng mới ôm nhau ngủ.
Sau khi trở lại huyện Thanh Thao, Tần Mục mất đi biểu hiện trầm ổn
thường ngày, chỉ trong vòng một buổi đã liên tục nổi nóng với mấy người, ngay cả Hà Quang Viễn cũng không may mắn thoát khỏi. Lần chiến đấu này
xem như một sống một chết, Tần Mục không hề lộ chút tin tức cho người
khác, vì vậy làm Hà Quang Viễn có chút không hiểu, trong lòng lại tức
giận đối với Tần Mục.
Không chỉ là Hà Quang Viễn, ngay cả Điền Phúc Lượng cũng có chút ngoài ý muốn. Chính bởi vì ngày thường Tần Mục biểu hiện trầm ổn dị thường, vì
vậy làm cho hắn không dám làm gì quá mức, nhưng bây giờ Tần Mục biểu
hiện như thế tỏ rõ hắn khẳng định đã bị chọc tức bên phía thành ủy, lại
thêm dạo gần đây thái độ Diệp Thạch Bình có vẻ mượn sức lẫn xem trọng
Điền Phúc Lượng, làm tâm tư hắn nhất thời trở nên đong đưa.
Lần này thủ đoạn lừa dối của Tần Mục làm được thật đẹp, hắn tự tin Phòng Trung Hoa nhận được tin tức từ Trương Lệ Na về hạng mục lớn của Doãn
Chiếu Cơ nhất định sẽ dặn Trương Lệ Na đừng đem chuyện này truyền cho
người khác. Chuyện cấp dưới đấu đá nhau là cục diện mà lãnh đạo thích
nhìn thấy, như vậy mới có lợi cho hắn nắm giữ.
Diệp Thạch Bình cùng Tần Mục đều là nhân tài, hai người cùng tồn tại
trong huyện Thanh Thao chính là cục diện một núi hai hổ. Hiện giờ Tần
Mục có dấu hiệu mơ hồ dựa vào Phòng Trung Hoa, Phòng Trung Hoa không thể xem thường. Hiện tại hắn phải làm ra lựa chọn, nhìn xem thủ đoạn bài cổ tay giữa Tần Mục cùng Diệp Thạch Bình ai mạnh hơn, có thể càng làm cho
Phòng Trung Hoa xem trọng hơn một ít.
Nếu như vậy trong việc phòng đốc tra Phòng Trung Hoa khẳng định phải bảo trụ huyện Thanh Thao, với quan hệ của hắn ở thủ đô, không khó nhắn tín
hiệu cho phòng đốc tra biết được, như vậy ô dù của Tần Mục lại có thêm
một bước. Cho dù Tần Mục có tự tin sẽ không có nhược điểm rơi vào trong
tay phòng đốc tra, nhưng có thượng cấp bảo hộ so với chính mình đối diện với họ hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều, mâu thuẫn cũng sẽ biến thành vi
diệu phi thường.
Diệp Thạch Bình không ngửi ra tiếng gió gì, chỉ cảm giác thái độ biến
hóa của Tần Mục phi thường chói mắt. Nhưng với hai mươi năm ánh mắt quan trường của hắn mà xem, rốt cục Tần Mục quá trẻ tuổi, tham chính chỉ mới bốn năm năm thời gian, muốn nói chơi thủ đoạn thì có thủ đoạn, nhưng
trong phương diện trầm ổn thì còn kém xa, liền bắt đầu mềm hóa liên minh tứ giác của Tần Mục, phân biệt tìm Điền Phúc Lượng cùng Hà Quang Viễn
nói chuyện.
Thường Phúc Thu âm thầm nhắc nhở Tần Mục vài lần, nhưng thấy Tần Mục vẫn thờ ơ, chỉ biết thở dài trong lòng. Biểu hiện của Tần Mục quá chu đáo,
đem hình tượng một cán bộ sắp mất thế biểu lộ vô cùng chuẩn xác.
Doãn Chiếu Cơ sắp lên máy bay đến Đằng Long, trước một ngày nàng khởi
hành, Tần Mục nhận được điện thoại của thành ủy. Điện thoại do Tả Bình
An gọi tới, tiết lộ cho Tần Mục tin tức tập đoàn Tam Tinh đã đem kế
hoạch hùn vốn lui chậm tới giữa năm sau, ra vẻ nghe được lời phát biểu
của Tần Mục trong hội nghị thành phố, đang có kế hoạch nhắm vào hắn.
Tần Mục cảm tạ Tả Bình An, cũng mời hắn có thời gian ra ngoài ngồi một
chút, phát triển quan hệ cùng đại quản gia của thành ủy luôn sẽ nhận
được những tin tức nhỏ nhanh hơn người bên ngoài một ít.
Một mình Tần Mục rời khỏi huyện Thanh Thao, không mang theo Cừu Tiểu
Bằng. Loại trạng thái vội vàng này làm người có ý chí xem vào trong mắt, càng kiên định Tần Mục hiện tại thử hết mọi cách khi đã tuyệt vọng.
Lần này là Vạn Hữu Niên muốn gặp Tần Mục, khi Tần Mục đi vào phòng làm
việc của hắn, phát hiện Hạ Chân cũng có mặt, nhất thời hiểu được mục
đích Vạn Hữu Niên gọi mình đến lần này.
Song Biên tập thị của Đằng Long đã tạo thành chú ý cho thủ đô, điểm này
là không thể nghi ngờ. Nhưng việc xây dựng Song Biên tập thị là chiến
tích mà Cận Thương Giang lưu lại khi còn tại nhiệm, Vạn Hữu Niên chỉ là
nhặt được tiện nghi có sẵn. Hắn ngồi lên vị trí này, rất cần có chiến
tích tương tự xuất phát từ tay hắn, vì vậy Hạ Chân xuất hiện làm hắn phi thường xem trọng. Sau khi nghe được lời đánh giá của Hạ Chân dành cho
Tần Mục, Vạn Hữu Niên lập tức làm ra quyết định, đẩy Tần Mục lên đài,
phối hợp công tác với Hạ Chân. Đến lúc đó hắn chỉ cần khai thông với cấp trên, nếu bên Bộ tin tức có kế hoạch gì lớn, trước tiên sẽ nghĩ đến
Đằng Long.
Cho dù là Tần Mục làm ra chiến tích, nhưng người tiến cử lại chính là
Vạn Hữu Niên. Công lao biết dùng người sẽ không tránh thoát tay hắn, đây cũng là phương pháp Vạn Hữu Niên tăng thêm nhân khí cho mình đã nhiều
năm.
Hạ Chân cũng không để ý tính toán của Vạn Hữu Niên, hắn chỉ có hứng thú
đối với chủ đề của Tần Mục nêu ra. Ba người nói chuyện trong văn phòng
bí thư thành ủy, đây là chuyện có thể nói công khai, Tần Mục nói chuyện
không mơ hồ khó hiểu khiến Hạ Chân nghe được không ngừng gật đầu.
Vạn Hữu Niên nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi cùng suy luận mới lạ của Tần
Mục, đột nhiên sinh ra cảm giác già nua. Hắn đi tới bên cửa sổ thở không khí, tự nhiên cảm thấy có chút choáng váng, lảo đảo té ngã trên mặt
đất.
Hạ Chân cùng Tần Mục kinh hãi vội vàng bước tới đỡ Vạn Hữu Niên, hai mắt Vạn Hữu Niên đã trợn lên, hoàn toàn hôn mê, Tần Mục nhanh chóng cõng
Vạn Hữu Niên chạy ra xe đưa đến bệnh viện.