Thanh Quan

Chương 390: Chương 390: Tử hình. (2)




Đến nay cấp trên còn chưa có ý trách hỏi huyện Lan Trữ đóng cửa phiên chợ, nói rõ Triều Tiên cũng dấu diếm tin tức, có thể thấy được năng lực của Duẫn Chiếu Cơ cũng không nhỏ, nhưng Tần Mục vẫn không nghĩ ra một nơi chất phác như Triều Tiên lại xuất hiện tồn tại yêu nghiệt như Duẫn Chiếu Cơ chứ. Xe thể thao quý giá, các trang phục xa hoa và vệ đội tư nhân. Không nghĩ ra thì không nghĩ ra, Tần Mục chẳng quan tâm nhiều.

Việc buôn bán của thương nhân lợi nhuận là tiền tài, mà Tần Mục buôn bán chính là chiến tích. Hiểu được năng lực mạnh mẽ sau lưng Duẫn Chiếu Cơ cũng là điều kiện tiên quyết trong kế hoạch của Tần Mục.

Cân nhắc chuyện này thế nào cũng rơi vào trong tai kinh thành, Tần Mục hung hăng cuối cùng vẫn điện thoại cho Tần lão gia tử. Lão gia tử nhận được điện thoại của Tần Mục thì cao hứng, há mồm nói cho Tần Mục qua năm mới thì phải nhanh tới kinh thành làm lễ kết hôn. Dưới tình huống Tần Mục không biết rõ tình hình thì đám hỏi của hai bên đã xong rồi, Ông Văn Hoa càng ra đại thủ bút, mua giúp cho Tần Mục tại thành phố Đằng Long một miếng đất, một biệt thự xa hoa.

Tần Mục nghe tin tức này thì mặt của hắn đen lại. Phó bí thư huyện ủy tại thành phố Đằng Long có biệt thự xa hoa, chuyện này nhất định sẽ khiến ban thanh tra kỷ luật chú ý. Nghĩ đến Cận Thương Giang có địa vị tại ban thanh tra kỷ luật thì Tần Mục giật mình, xem ra lão gia tử đã chuẩn bị cho Cận Thương Giang nghỉ ngơi một chút, rất nhanh sẽ dùng tới.

Nói hết việc nhà, Tần Mục mang bố cục phiên chợ nói rõ ràng ra, lão gia tử suy tư cả buổi lớn tiếng tán dương:

- Tiểu gia hỏa rất tốt, lá gan rất lớn ah. Muốn mang Triều Tiên cùng nước Nga cho vào trong, không có dũng khí ăn gan báo thì không được.

Nói xong lão gia tử không nói thêm lời nào, giống như có người bên cạnh khuyên bảo lão gia tử cái gì đó. Lão gia tử tranh luận vài câu, lúc này mới cầm điện thoại nói ra:

- Suy nghĩ rất tốt, làm cũng dứt khoát, về phần có được hay không phải xem trời có giúp hay không. Cháu nhanh chóng viết báo cáo đưa lên đi, mang suy ngĩ của cháu ghi lại rõ ràng đi.

Lão gia tử cũng không nói thêm cái gì, Tần Mục cũng không có báo cáo nhiều, đáp ứng lão gia tử là mình sẽ viết báo cáo cẩn thận. Rốt cuộc cũng phải dùngthế lực lão gia tử, Tần Mục cười khổ không thôi, gọi điện thoại thông tri Lục Triêu Hương chuẩn bị hai chai rượu ngon.

Từ khi Tần Mục tại châm mâu thuẫn nửa thật nửa giả trên bàn rượu, người của Lục Triêu Hương làm việc hiệu suất tăng lên, mỗi người đều tận hết sức lực vắt hết óc nghĩ cách làm sao được Tần Mục ưu ái. Nghiên cứu hành vi của Tần Mục tại huyện Lan Trữ thì bọn họ lập tức hiểu được Tần Mục là người phi thường chú trọng làm việc chân thật. Trong khoảng thời gian ngắn Lục Triêu Hương rối loạn, mỗi người thậm chí suy nghĩ cách tăng hiệu suất lên, muốn tăng mức phát triển kinh tế. Trong đó Niếp Lợi càng được Tần Mục dùng hai chai rượu trên tiệc rượu dẫn dắt và chỉ điểm chỗ nấu rượu lâu năm đó, xin độc quyền nhãn hiệu và tiến hành chỉnh lý rượu và bao bì.

Niếp Lợi vừa tiếp điện thoại của Tần Mục thì vô cùng hưng phấn.

Buổi chiều hai người lại gặp nhau.

Tần Mục lập tức chỉ vào Niếp Lợi bắt đầu mắng to, phát triển kinh tế mà không dùng đúng người, ở phương diện này Niếp Lợi vẫn câu nệ khuôn sáo làm quan cũ, làm cho Tần Mục rất bất mãn. Nhưng mà Niếp Lợi thì không nói gì, một mặt nói nhà máy rượu sản xuất nhỏ nên không có bao nhiêu năng lực, tài chính cũng căng thẳng, cho nên còn rất nhiều chuyện cần bí thư chỉ điểm.

Tần Mục gật gật đầu, đây là Niếp Lợi biến tướng vuốt mông ngựa và muốn tài chính. Hắn cân nhắc một chút nói:

- Chai rượu này phải gia công sâu thêm. Anh nhìn xem hình vẽ một ít tranh cung nữ cổ đại trên vỏ chai này, đàn ông Bắc Liêu là người hào sảng, dùng những thứ son phấn này có chút không quá phù hợp. Tôi thấy đổi thành hình chiến sĩ chiến tranh đi, lúc bán rượu cũng nói cho khách hàng biết những chiến sĩ năm đó năm đó uống rượu này mới có thể giúp chúng ta có cuộc sống tốt đẹp như hiện tại.

Niếp Lợi vội vàng cười nói:

- Tôi còn cảm thấy vì sao còn không hợp, Tần bí thư vừa nói thì tôi đã hiểu ra rồi.

Tần Mục cho tới bây giờ chưa từng được người ta vỗ mông ngựa trực tiếp như thế, đứng lên vỗ vỗ vai Niếp Lợi nói ra:

- Ngày mai đi theo tôi, tới đó mặc kệ đối phương nói cái gì thì anh cũng phải khóc than đi, vừa khóc vừa hô chính sách không cho phép, được chứ?

Niếp Lợi liền đáp ứng, tuy Tần bí thư chửi mình nhưng cũng có trái ngọt ăn, làm cho Niếp Lợi cười như hoa trong lòng.

Đúng ngày hôm sau gió tuyết đã dừng. Tục ngữ nói tuyết rơi không lạnh tuyết tan lạnh, Tần Mục vừa đi tới cửa phòng đã lạnh run, lại nhớ tới trong phòng có lúc áo ấm, sau khi mặc áo thì hắn lại vào trong xe đi tới chính quyền Lục Triêu Hương.

Niếp Lợi từ đêm qua đã không có ngủ, hắn không ngừng bàn bạc với vợ tìm phương pháp thăng quan, hắn chuẩn bị mấy chai rượu và đóng gói lại. Tuy hắn không biết Tần Mục bán thuốc gì nhưng lãnh đạo phân phó thì không được làm sai, hắn phải hoàn thành.

Tần Mục tiếp Niếp Lợi và không dừng lại bao lâu, trực tiếp đi tới chợ phiên. Từ khi trùng kiến đến nay Tần Mục còn chưa tới đây, nhìn qua bên đường, Tần Mục gật đầu nói:

- Cừu thư ký cùng Chí Cương làm rát khá, xem ra bản thiết kế này rất có phong cách kiến trúc phía nam. Ở phương bắc kiến tạo phong cách phương nam, đây chính là đột phá nhận thức không nhỏ trong tư duy.

Niếp Lợi tự nhiên không dám nói xen vào, hắn nhớ kỹ những lời của Tần Mục vào lòng, sau khi cân nhắc thì phải làm cái gì đó khiến Tần Mục chú ý.

Duẫn Chiếu Cơ chạy xe thể thao màu xanh vào trong chợ, gió bấc thổi lạnh giá nên trần xe không có mở ra, làm cho Tần Mục nhớ tới hình thù cổ quái của xe thể thao của Hàn Tuyết Lăng lúc trước, khóe miệng mang theo biểu hiện tươi cười.

Bọn họ lựa chọn gặp nhau trong một cửa hàng tổng hợp, bởi vì hoàn toàn vượt qua giới tuyến nên một nửa cửa hàng ở bên này, một nửa ở bên kia, vì vậy trùng kiến phiên chợ cũng không có dở bỏ cửa hàng này. Tần Mục cất bước đi vào thì nhìn thấy tư thái mỹ lệ của Duẫn Chiếu Cơ mặc trong áo khoác da nhung , đang lo lắng nhìn ra ngoài cửa.

Thân ảnh Tần Mục vừa xuất hiện và trên mặt Duẫn Chiếu Cơ hiện ra thần sắc trút được gánh nặng, sau đó lạnh như băng nói:

- Tần phó bí thư, quan niệm thời gian của anh thật tốt.

Tần Mục giơ cổ tay lên, nhìn qua đồng hồ Omega chế tác tinh mỹ, mỉm cười nói:

- Mười giờ sáng, thời gian rất chuẩn!

Duẫn Chiếu Cơ nhìn thấy đồng hồ sáng bóng của Tần Mục thì trong mắt có biểu hiện kỳ quái, nói:

- Đồng hồ của anh nhãn hiệu Omega sao? Tôi còn chưa thấy đấy.

Tần Mục tránh đi, thò tay làm tư thế mời, ý tứ rất rõ ràng, chúng đang bàn vấn đề phiên chợ, không phải đàm luận đồng hồ. Nhưng mà ánh mắt Duẫn Chiếu Cơ khiến Tần Mục lưu tâm, Triều Tiên vẫn tuyên dương cuộc sống không truy cầu vật chất, nhưng từ biểu hiện của Duẫn Chiếu Cơ mà nhìn thì chỉ sợ nữ nhân này biết rõ các nhãn hiệu xa xỉ ở bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.