Thanh Quan

Chương 389: Chương 389: Tử hình. (1)




Trong mắt Trần Đông Thăng hiện ra hào quang giảo hoạt, Lý Trung Nguyên cũng châm vào.

- Tần phó bí thư mấy ngày nay cũng rất bận, không nghỉ ngơi tốt thì không được, chúng ta hợp thôi.

Đây là chủ tịch huyện và phó bí thư liên thủ tạo áp lực cho bí thư, chuyện cũ không có gì mới. Thường ủy chỉ nghĩ như vậy nhưng ánh mắt càng nhìn thẳng vào hoa văn của chén trà, giống như hoa văn là tác phẩm nghệ thuật vậy.

Ba người giao phong miệng lưỡi vài lần, lúc này ngồi vào chỗ. Trần Đông Thăng ho khan một tiếng, thông báo hợp thường lệ.

Lần này cũng không có thảo luận chuyện gì, chỉ nói về chuyện xét xử Đảng Hồng Quân, cả đoàn người đi lên xe tới chỗ xử án.

Nếu không phải Lưu Đại Hữu phái người đi mở ra một con đường, thường ủy huyện muốn đi lên đài chủ tịch chỉ sợ quá khó khăn. Cả quảng trường người ta tấp nập, mọi người nghe tin đều tới quảng trường, muốn nhìn một chút Đảng Hồng Quân có kết cục gì. Lưu Đại Hữu xem như có tình, sớm án bài đội thi công bên cạnh đài chủ tịch, làm cho Tần Mục thở một hơi.

Tham gia xét xử vụ án lần này có mười tám người, trong đó năm người được thành phố điều xuống xét xử. Bọn họ chính là nhân vật mấu chốt xử án.

Đám người Tần Mục ngồi vào đài chủ tịch, quần chúng lập tức hoan hô một tiếng. Hiện tại xét xử Đảng Hồng Quân chính là cho người dân một câu trả lời. \Chủ tòa tuyên bố kết án, Đảng Hồng Quân vì phạm tội cố ý giết người nên bị xử tử hình, lập tức chấp hành, cũng cướp đoạt quyền lợi chung thân của hắn, cả quảng trường vang lên tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc.

Đảng Hồng Quân vốn định kiên cường đi tới trước xe quân dụng, nhưng vừa mới bước một bước thì té ngã, hai cảnh sát vũ trang kéo hắn lên xe.

Tần Mục trên đài chủ tịch nhìn qua, xa xa nhìn thấy Đảng Hồng Quân dùng hết khí lực nhìn hắn. Trong đó có hối hận và cầu khẩn. Tuy khoảng cách không gần nhưng Tần Mục lờ mờ nhìn thấy bờ môi Đảng Hồng Quân nhúc nhích vài cái, muốn nói cái gì đó nhưng bị đẩy vào trong xe.

Huyện Lan Trữ có một chỗ xử bắn, nó nằm ở cách huyện bốn mươi cây số, chỗ đó từng là nơi chôn cả vạn người trong chiến tranh. Tần Mục và các lãnh đạo đi vào trong xe, đi theo xe quân dụng. Có chút dân chúng cũng chạy xe gắn máy theo sau, Tần Mục hiểu bọn họ muốn thấy kết cục của Đảng Hồng Quân.

Cừu Tiểu Bằng phóng tô tô theo sau, chậm rãi đi theo xe Lý Trung Nguyên, cũng không biết phát thần kinh gì, không hiểu thấu nói:

- Tần ca, anh nói con người cả đời vì cái gì, kiếm nhiều tiền như vậy còn không phải bị một viên đạn chấm dứt mạng sống sao?

Tần Mục mỉm cười, nhưng mà cười rất khó chịu, chậm rãi nói:

- Đạo lý rất đơn giản, đáng tiếc người nhìn thấu không nhiều.

Cừu Tiểu Bằng co rụt cổ lại, không nói gì thêm. Tục ngữ nói tri phủ ba năm kiếm vạn lạng bạc trắng, Tần Mục cũng l làm quan, Cừu Tiểu Bằng nói lời này khiến Tần Mục phản cảm. Hắn cẩn thận lái xe, không nói thêm gì.

Tới bãi tha ma, Đảng Hồng Quân bị giải đi. Giờ phút này Đảng Hồng Quân như bị rút hết khí lực toàn thân, bị cảnh sát vũ trang kéo từ trong xe ra ngoài. Dưới chân của hắn ẩm ướt, hắn sợ tới mức tiểu ra quần, hoàn toàn không phải bộ dáng liều lĩnh như trong tù.

Tần Mục ở cách đó không xa nhìn qua, nhíu mày, nhìn Cừu Tiểu Bằng nói ra:

- Đi, trở về đi.

Không có nhìn Đảng Hồng Quân bị xử bắn, Tần Mục cùng Cừu Tiểu Bằng lặng lẽ rời khỏi pháp trường. Vài tiếng súng vang lên, Tần Mục chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng không biết tư vị gì.

Chuyện của Đảng Hồng Quân đã chấm dứt, sau đó Tần Mục đại biểu chính quyền đi thăm đội thi công, mang mười vạn đồng tiền bồi thường đưa cho bọn họ, cả đám hán tử khóc rống lên, không ngừng lạy Tần Mục. Tần Mục vội vàng đỡ mọi người lên, hắn không dám nhận, cũng nói chuyện tuyến đường cao tốc sắp thi công một chút, cũng hứa hẹn nên sẽ giao con đường này cho mọi người.

Đội trưởng đội thi công võ ngực cam đoan, tuyệt đối sẽ làm con đường đảm bảo chất lượng, Tần Mục thoả mãn gật đầu rời đi.

Thời gian tiếp theo đã qua tháng mười hai. Thời tiết càng lạnh hơn, từ sáng sớm trời đã âm u, đến chín giờ sáng thì bông tuyết rơi nhiều.

Cừu Tiểu Bằng nghe Tần Mục đi lấy tấm bằng đại học truyền hình, Tần Mục cười nhét vào trong ngăn kéo, hỏi Cừu Tiểu Bằng hôn sự thế nào. Cừu Tiểu Bằng xấu hổ, Tần Mục chỉ vào Cừu Tiểu Bằng giáo huấn hắn một trận, bảo Cừu Tiểu Bằng đừng không biết tốt xấu, nên sớm dẫn con gái người ta về nhà, đừng đợi tới lúc bụng to mới xử lý.

Cừu Tiểu Bằng lúc này sắc mặt đỏ bừng, nói cho Tần Mục nghe Mạnh Á Linh phải chờ Mạnh Quan Linh có đối tượng và lập gia đình xong mới lấy chồng được. Tần Mục gật gật đầu, đây là việc nhà của người ta, hắn làm lãnh đạo xen vào không tốt.

Cừu Tiểu Bằng báo cáo xong thì đứng ở đó không đi đâu, Tần Mục buồn bực hỏi hắn còn có chuyện gì. Cừu Tiểu Bằng do dự cả buổi mới nói chuyện, mới nói cho Tần Mục biết Mạnh phụ Mạnh Phàm Thu đã từng hỏi hắn là Tần Mục có đối tượng hay chưa, trong lời nói có ý mang Mạnh Quan Linh giới thiệu cho Tần Mục.

- Lão Mạnh ah, thiếu chút nữa gây ra cái sọt thì bây giờ lại nghĩ tới những chuyện luồn cúi này.

Tần Mục cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, bảo Cừu Tiểu Bằng chuyển cáo Mạnh Phàm Thu, sau lễ mừng năm mới này phải mời hắn uống rượu mừng. Lễ mừng năm mới này Tần Mục đã hai mươi bốn tuổi, đã qua tuổi kết hôn pháp định hai năm, nếu như vẫn không kết hôn sẽ khiến người ta chỉ trích. Hắn và Hàn Tuyết Lăng kéo qua một năm đã không dễ dàng, thời điểm lễ mừng năm mới đoán chừng còn phải đi lĩnh giấy kết hôn, nếu không mặt mũi hai lão nhân khó nhìn.

Ngoài cửa sổ tuyết lớn, tuyết bao phủ cả mặt đất. Tần Mục điểm hút thuốc và nghĩ miên man, thời điểm này Duẫn Chiếu Cơ gọi điện thoại tới, yêu cầu Tần Mục hôm nay nhất định phải đi gặp mặt nàng.

Cho dù Duẫn Chiếu Cơ không gọi điện tới thì Tần Mục cũng có ý định liên hệ với nàng, nhưng mà chuyện kế tiếp phải bàn bạc cho kỹ càng, Tần Mục chiếm hữu cục diện phi thường có lợi. Nhưng mà Tần Mục không thể hiện tâm lý của mình ra ngoài, mà nói cho Duẫn Chiếu Cơ biết muốn gặp người nước ngoài phải xin ý của cấp trên, cần phê duyệt mới có thể gặp Duẫn Chiếu Cơ, lúc này Duẫn Chiếu Cơ ở cười lạnh, nói thẳng Tần Mục là nàng đừng làm ra vẻ nữa.

Duẫn Chiếu Cơ nói thẳng khiến Tần Mục cười ha ha, sau đó đáp ứng buổi sáng ngày mai sẽ gặp Duẫn Chiếu Cơ trong phiên chợ, Duẫn Chiếu Cơ miễn cưỡng đồng ý, cũng cường điệu bởi vì Tần Mục tới muộn nên Tần Mục phải gánh toàn bộ tổn thất.

Tần Mục cười không nói, vốn ý định xảo trá Triều Tiên một số, dùng bổ khuyết sổ sách Đảng Hồng Quân lưu lại, không nghĩ tới Duẫn Chiếu Cơ lại mang suy nghĩ này, lập tức khiến Tần Mục cảm thấy cuộc lừa đảo trong cuộc gặp lần này có khi không thành công, không chuẩn còn phải tiến hành đấu trí với nhau nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.