Nói xong không không che dấu thò tay đưa lên miệng Tần Mục, lau nước súp còn sót lại bên miệng.
Tần Mục đột nhiên phục hồi tinh thần lại, bắt lấy cổ tay trắng của Cừu Tiểu Thiền sau đó kêu lên:
- Tiểu hiền, cô giúp tôi giải quyết được khó khăn không nhỏ đấy! Cám ơn, thật sự là cám ơn cô!
Trong lòng bàn tay Tần Mục ấm áp truyền tới khiến tâm hồn thiếu nữ của Cừu Tiểu Thiền hỗn loạni, trực giác của nàng bảo nàng nên giãy ra, nhưng hết lần này tới lần khác lại truyền tới khí tức nam nhân của Tần Mục, thân thể của nàng chậm rãi dựa sát vào Tần Mục, trong miệng lại nửa thật nửa giả nói ra:
- Đừng, anh làm tôi đau!
Tần Mục ai nha một tiếng, cũng cảm giác động tác có chút đường đột. Tuy hắn biết rõ Cừu Tiểu Thiền thích hắn, nhưng Tần Mục nói cái gì cũng không dám ăn, vội vàng buông tay Cừu Tiểu Thiền, có chút xấu hổ cười nói:
- Nhìn xem, đồ ăn cô nấu thật quá ngon, tôi có chút không nhịn được. Nếu ai có thể mướn cô làm bảo mẫu thì phải đốt nhan thơm tám đời trước rồi.
Trong lòng Cừu Tiểu Thiền thất lạc, dùng sức xoa cổ tay bị Tần Mục bắt đau đớn, giận dữ nói:
- Chưa thấy qua ai như anh, nghiêm trang thì giống như lão ngaon đồng, lúc không nghiêm trang...
Nói đến đây nàng không cam lòng hừ một tiếng, nghiêng đầu không nói gì nữa.
Tần Mục lại không có chú ý biến hóa trong lòng Cừu Tiểu Thiền, tiếp tục hưng phấn nói ra:
- Tiểu Thiền, tôi ăn no, phiền toái cô thu thập giúp tôi.
Nói xong vội vã tránh vào thư phòng của mình, đóng cửa lại.
Trên mặt Cừu Tiểu Thiền hiện ra nét thất vọng, nhìn qua cửa phòng nói nhỏ:
- Thiếu nợ là anh, Cừu Tiểu Thiền tôi hạ tiện như vậy, nịnh bợ anh còn phải giúp anh thu thập phòng? Tôi không làm.
Tuy nàng nói như vậy nhưng động tác không có chút dừng lại, tay chân lanh lẹ thu thập đồ ăn trên mặt bàn, sau đó càng quét sạch phòng, cũng lau nhà hai lần. Làm xong tất cả nàng làm chén trà xanh, lại mang theo ấm trà xanh mới gõ phòng Tần Mục.
- Vào đi, cửa không có khóa.
Tần Mục nói hơi khàn khàn, nhưng nghe ra có mị lực khác. Cừu Tiểu Thiền chỉ cảm thấy tim đập nhanh đi vào phòng.
"Két.." Một tiếng vang nhỏ, Cừu Tiểu Thiền suýt nữa làm đổ chén tràn. Nàng bình tĩnh đặt chén trà trước mặt Tần Mục, nhỏ giọng nói ra:
- Trà tỉnh rượu!
Tần Mục gật gật đầu, lại ghi trên giấy mấy dòng chữ, lúc này mới ngẩng đầu nói ra:
- Ngồi đi!
Cừu Tiểu Thiền dịu dàng ngoan ngoãn gật gật đầu, không nói một lời ngồi trước mặt Tần Mục. Tần Mục cũng không để ý tới nàng, toàn tâm viết bản kế hoạch của mình ra, làm xong mới duỗi người, nói:
- Thật sự là sơn cùng thủy tận không tận đường, hi vọng có thể thoát khỏi khốn cảnh, tiểu Thiền, cô là đại phúc tinh của tôi.
Cừu Tiểu Thiền nháy mắt mấy cái, kỳ quái hỏi:
- Tần bí thư, anh nói mộng sao?
Tần Mục thần bí cười cười.
Cừu Tiểu Thiền bật cười, nói:
- Tần bí thư, nhìn bộ dáng của anh như vậy có biết tôi nghĩ tới cái gì không?
Tần Mục hiếu kỳ hỏi thăm. Hắn hiện tại đã giải quyết được vấn đề không nhỏ, trong lòng đang cao hứng, tự nhiên không bày giá đỡ bí thư. Lại nói hắn quen thuộc Cừu Tiểu Thiền, Cừu Tiểu Thiền trong lúc vô tình giúp hắn đại ân, Tần Mục tự nhiên sẽ không làm ra vẻ thâm trầm.
- Tôi cảm thấy anh giống như Vi Tiểu Bảo.
Cừu Tiểu Thiền giảo hoạt bật cười, che miệng cười và ánh mắt vũ mị nhìn Tần Mục.
Tần Mục cười rộ lên, Cừu Tiểu Thiền đột nhiên cảm giác ví von của mình không ổn. Vi Tiểu Bảo có tới bảy lão bà, chính mình nói gì Tần Mục như vậy hắn có để ý không?
Nàng biết rõ Tần Mục thích nhất xem mười bốn bộ tiểu thuyết của Kim Dung, liền kéo Cừu Tiểu Thiền đàm luận nhân vật chính trong tiểu thuyết Kim Dung. Một đôi thanh niên nam nữ ở trong phòng tới khuya nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt, lại đàm luận tiểu thuyết võ hiệp của Kim tiên sinh, đây không thể nói là kỳ tích.
- Anh cảm thấy trong tiểu thuyết Kim Dung thì ai si tình nhất?
Cừu Tiểu Thiền cũng uống chút rượu, trên người khô nóng, loại dẫn chủ đề tới tình yêu nam nữ.
- Đương nhiên là Dương Quá. Chờ Tiểu Long Nữ mười sáu năm, xem như rất si tình.
Tần Mục thở ra một hơi rượu, bưng chén trà thứ năm lên uống.
- Tôi cảm thấy không phải vậy!
Cừu Tiểu Thiền thở sâu phản bác.
- Còn có ai vượt qua Dương Quá?
Tần Mục lắc đầu cười, Dương Quá chính là nam nhân si tình nhất trong tiểu thuyết của Kim Dung, điểm này không cần nghĩ.
- Dù ngươi đùa bỡn ta, ngươi hại ta, cho dù ta mang mặt nạ xấu xí thì ta vẫn nhớ ngươi trong lòng.
Giọng của Cừu Tiểu Thiền lúc này đầy bình tĩnh:
- 'Ánh mắt của ta mù rồi, ngươi chết thì ta tự sát, chúng ta cùng đi vào hoàng tuyền.' Nữ nhân cả đời này nếu như có một người si tình như Du Thản Chi chờ đợi, đời này sống không uổng phí.
Nói xong Cừu Tiểu Thiền nghĩ tới hôn nhân của mình, từ đó nhỏ giọng thút thít.
Trong lòng Tần Mục lập tức bị tiếng khóc của Cừu Tiểu Thiền làm đau đớn. Đời trước Tần Mục cũng có mấy người, nhưng chưa từng có nữ nhân nào khóc vì hắn, trừ nữ hài tử nốt ruồi đỏ thanh mai trúc mã kiếp trước. Đời này hắn không thấy nữ nhân khóc, chỉ cần có nữ nhân khóc trước mặt hắn thì Tần Mục không hạ ngoan tâm được.
Trong đêm Cừu Tiểu Thiền không có đi, liền ngủ ở trong phòng Tần Mục. Nhưng mà Tần Mục không có làm chuyện đường đột mạo phạm giai nhân, căn bản không có để ý ánh mắt Cừu Tiểu Thiền thất lạc, lại mang chăn ngủ trong phòng sách.
Cừu Tiểu Thiền nhìn thấy bóng lưng Tần Mục có chút hốt hoảng, oán hận nói ra:
- Sớm biết như vậy buổi tối hôm nay tôi đã cho thuốc vào.
Nói xong lời này bật cười, đi vào trong phòng Tần Mục, ngửi được hương vị của Tần Mục và tiến vào trong mộng.
Ngày hôm sau Tần Mục đi làm, Cừu Tiểu Thiền tham luyến trong chăn ấm cách cửa phòng xin nghỉ phép với Tần Mục. Tần Mục cười khổ một tiếng, nữ cấp dưới ngủ trong nhà lãnh đạo, còn xin nghỉ với lãnh đạo thì nói thế nào cũng không được tự nhiên. Vì vậy Cừu Tiểu Bằng ấn kèn ở ngoài cửa thì Tần Mục đi ra khỏi nhà đóng cửa lại.
Vội vàng đi tới đại viện chính phủ, thường ủy đã tập hợp đủ. Hôm nay xét xử vụ án công khai, Lưu Đại Hữu bảo toàn bộ thường ủy ổn định lại, sợ có người không thể khống chế cảm xúc rối loạn lên.
Đêm qua Trần Đông Thăng cùng Lý Trung Nguyên cũng không ngủ, ba lãnh đạo huyện ánh mắt như gấu mèo. Tần Mục mang theo kính mắt màu trà, hai người kia bộ dáng uể oải tới cực điểm.
Tần Mục bắt tay với bọn họ, tay có chút dùng sức, đồng thời nở nụ cười tự tin. Hắn cũng truyền tin tưởng cho hai người này, chuyện tài chính của Hải Điện Tử Hương trên cơ bản đã được giải quyết. Trần Đông Thăng tuy không biết Tần Mục dùng phương pháp gì nhưng từ khi Tần Mục đi tới Lan Trữ thì chưa từng sai lầm gì, cũng khiến hắn hoặc nhiều hoặc ít nể phục Tần Mục, sắc mặt trầm xuống nói ra:
- Tần phó bí thư, tám giờ hợp, anh trễ nửa giờ.
Được, bí thư vừa gặp đã chèn ép phó thư kí, đúng là không cho chút chỗ trống. Đám thường ủy cúi đầu xuống, nhìn bút ký và chén trà trước mặt ngẩn người, mỗi ngày đều như vậy, bọn họ đã quen rồi.