Thanh Quan

Chương 387: Chương 387: Lời nói trong đêm




Cừu Tiểu Thiền cắn đôi môi đỏ mọng, không cam lòng nói ra:

- Anh bảo tôi trở về có phải quá mất mặt không?

Hoàn toàn không giống như thái độ cấp dưới nói chuyện với lãnh đạo, ngược lại giống như làm nũng dỗ ngọt. Tần Mục kỳ quái nhìn qua Cừu Tiểu Thiền, cảm giác Cừu Tiểu Thiền hôm nay hình như có chỗ nào đó không đúng.

Sắc mặt Cừu Tiểu Thiền lúc này hồng nhuận phơn phớt, nàng thấy Tần Mục nhìn về phía chính mình thì chà chà tay, lại thổi hơi vào lòng bàn tay:

- Phòng của anh thật lạnh, cũng không biết anh dọn dẹp bếp lò thế nào, lạnh cóng cả tay!

Tần Mục nháy mắt một cái nhìn nàng, lập tức làm cho nàng bối rối, ngữ khí rõ ràng dừng một chút, trên mặt bôi lên một tầng đỏ rực, bối rối nói:

- Còn có một chén canh, tôi đi xem có được chưa!

Lại là canh, thật là có chút mẫn cảm, tâm tư của hai người nhớ lại đêm đó. Cừu Tiểu Thiền như trốn ôn thần chui vào nhà bếp, thời điểm vào bếp thì dậm chân một cái, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì.

Tần Mục uống chén rượu, hắn uống hết chén rượu này thì tiếp tục tâm tư trên đường.

Bố cục của thành phố Đằng Long đã triển khai, cả thành phố Đằng Long đã tỏa ra hào quang vui sướng. Nếu như dựa theo suy nghĩ của Tần Mục thì khu chợ phiên hai bên hình thành sẽ hấp dẫn ánh mắt của nước Nga tới. Ở biên cảnh luôn tồn tại những thứ không hợp pháp nhưng không thể làm gì. Thí dụ như hai bình rượu đế nồng độ cao củaTrung Quốc, hoàn toàn có thể đổi được cái áo khoác bằng da thật, lợi ích rất lớn.

Khu chợ phiên này có thể biến thành chợ của ba bên, là một khâu quan trọng trong bố cục của Tần Mục, thành công sẽ cho mở ra giao dịch với các nước, như vậy chiến tích của Tần Mục sẽ rất lớn. Đồng thời thành phố Đằng Long cũng sẽ hiện ra trên quốc tế, dùng mị lực hấp dẫn đầu tư.

Nhưng mà tiến cảnh tươi đẹp như vậy bị khối thịt nhão Đảng Hồng Quân trộn lẫn vào. Tần Mục thở dài một tiếng, lại rót đầy.

Tần Mục cũng là người, không phải thần hay quái vật, tuy hắn trọng sinh nắm được phương hướng phát triển của những năm tới nhưng không có nghĩa hắn nắm được mạch của quan trường. Hắn chỉ cố hết sức trong khả năng của mình mà thôi.

Lại uống ba chén rượu, Tần Mục cảm giác thân thể nóng hổi một ít, nhìn vào phòng bếp hô:

- Tiểu Cừu, súp nấu gì mà dài thế?

Cừu Tiểu Thiền nghe được tiếng gọi thì tức giận xốc mảnh vải lên, dựa vòa khung cửa nói khẽ.

- Tiểu Cừu, tiểu Cừu, gọi vậy không thấy phiền sao?

Nói xong lại hô từ trong phòng bếp vọng ra tiếng của nàng, Tần Mục cả thấy khó hiểu.

Súp chưa làm xong thì Cừu Tiểu Thiền tự nhiên phải xem lửa, Tần Mục nhìn thấy thức ăn đầy bàn cũng không có ý ăn trước, đành phải chờ và uống rượu.

Sau khi Cừu Tiểu Thiến nói một câu "Đến đây", một chén súp nóng hổi được Cừu Tiểu Thiền mang tới. Nàng đặt súp lên bàn, quay người lại đi vào phòng bếp lấy hai cái chén.

Tần Mục uống rượu, ổn trọng giảm đi rất nhiều, chỉ vào thức ăn và súp nói:

- Làm nhiều như vậy, nhiệm vụ rửa bát không thể là tôi rồi!

Cừu Tiểu Thiền tức giận múc chén canh cho Tần Mục, trong miệng khinh thường nói ra:

- Được rồi, là tôi, đại thiếu gia không làm việc, ăn cơm dọn dẹp cũng không, vẫn là tôi...

Nói đến đây giống như nói lộ cái gì đó và im lặng.

Tần Mục vốn xác định ngày đó là Cừu Tiểu Thiền chạy về nhà thu dọn giúp mình, hôm nay càng khẳng định. Hắn có chút ngượng ngùng cười, chỉ vào ly rượu khác và nói:

- Đến, tiểu Cừu, uống với tôi vài ly.

Cừu Tiểu Thiền nghiến răng nghiến lợi trừng Tần Mục, đặt chén canh trước mặt Tần Mục, tức giận nói:

- Nói với anh, đừng gọi tôi như vậy, anh không thể gọi tôi như em của tôi được.

Gọi như Cừu Tiểu Bằng sao? Tiểu Thiền? Tần Mục lập tức cảm thấy đắng miệng, rót rượu cho Cừu Tiểu Thiền, nói ra:

- Vì ban thưởng cho đồng chí Cừu Tiểu Thiền không sợ vất vả nấu cơm cho lãnh đạo, đặc biệt ban thưởng một ly Mao Đài.

Thời điểm Tần Mục nói chuyện mới chính thức xứng với tuổi hai mươi ba của hắn, vứt đi phong thái lãnh đạo.

Cừu Tiểu Thiền bật cười, bưng ly lên. nàng cầm ly lại có một phong tình khác. Tần Mục cười nói:

- Uống đi!

Cừu Tiểu Thiền uống cạn, khóe môi cười nhạo, ngữ khí cô đơn nói:

- Chăn có thể đưa ra ngoài, người còn đâu?

Tần Mục tự nhiên sẽ không ngốc đi tiếp lời, hắn phát hiện lưu Cừu Tiểu Thiền tại lại chính là sai lầm. Không nói một lời nâng cốc uống, Tần Mục nhìn qua súp trước mặt.

Cừu Tiểu Thiền như cười mà không cười châm chọc hắn, khiến Tần Mục thiếu chút nữa sợ hãi ném chén đi. Nàng nói một câu:

- Anh không sợ tôi cho thuốc vào súp lần nữa à?

Tần Mục bụng rỗng uống rượu, cộng thêm nhiều tâm sự, dù tửu lượng của hắn lớn cũng cảm thấy đầu óc choáng váng. Nghe Cừu Tiểu Thiền đặt câu hỏi thì trong lòng ngứa, nhún nhún vai nói ra:

- Cự tuyệt mỹ nữ một lần đó là sai lầm, nếu như lại cự tuyệt lần thứ hai thì đó là người ngu.

Nói xong uống cạn chén súp, cảm thấy súp nóng vào miệng rất thoải mái, bụng lạnh cũng giảm nhiều.

Trong mắt Cừu Tiểu Thiền hiện ra sắc thái khó hiểu, cũng cầm chén súp lên uống cạn, lúc này mới đẩy đĩa rau cho Tần Mục. Quy củ tỉnh Bắc Liêu uống súp trước sau đó uống rượu, ngược lại hơi có chút hương vị dưỡng sinh, hai người đến tỉnh Bắc Liêu cũng một thời gian, cũng bị phong tục này ảnh hưởng.

Cừu Tiểu Thiền nghĩ tới một chuyện, nhìn Tần Mục nói ra:

- Duẫn Chiếu Cơ đã cho người truyền lời, phải nhanh chóng gặp mặt anh. Anh luôn kéo dài thì người ta thiếu chút nữa nổ súng đấy. Mỗi ngày chạy đến chỗ khu chợ dạo một vòng, đám người Duẫn Chiếu Cơ bảo truyền lời, anh nói tôi có rãnh rỗi được không?

Mấy ngày nay nay nàng không ngừng đấu khẩu với Duẫn Chiếu Cơ, cũng không phải vì chuyện khu chợ, ngược lại thành trận đấu hai người ganh đua dáng người. Cừu Tiểu Thiền tuy miệng nói không vui nhưng rất chờ mong, bởi vì nàng luôn có thể từ trong miệng Duẫn Chiếu Cơ moi ra chút thủ đoạn bắt tâm tư của đàn ông như thế nào, giống như cách mặc quần áo của nàng hôm nay, chẳng những không có khiến cho Tần Mục quát lớn, ngược lại có thể ngồi cùng chỗ với Tần Mục, hai người cùng ăn cơm.

Con mắt Tần Mục sáng ngời, gông xiêng trong lòng như được mở ra. Rượu xong đầu óc trì độn, hắn liền vội vươn tay vỗ vài cái, âm thanh có chút lớn, nhưng Tần Mục rất kích động, hỏi:

- Vừa rồi cô nói câu gì, lập lại xem.

- Anh nói tôi có rãnh rỗi không?

Cừu Tiểu Thiền không biết Tần Mục vì sau nói câu này, lặp lại lời vừa rồi.

- Không đúng, phía trước!

Tần Mục biết vậy nên lòng như lửa đốt, huyết dịch sôi trào.

- Duẫn Chiếu Cơ...

Cừu Tiểu Thiền lặp lại lời vừa rồi lần nữa, Tần Mục vỗ bàn đứng lên, ánh mắt lóe sáng nhìn qua Cừu Tiểu Thiền.

- Anh...

Cừu Tiểu Thiền bối rối trong lòng, cuống quít đứng dậy. Tần Mục dùng sức xoa tay nói:

- Duẫn Chiếu Cơ, tại sao tôi quên cô ta chứ, xem ra bên phía Triều Tiên phải gõ một cái.

Cừu Tiểu Thiền không rõ Tần Mục nói cái gì, nhưng mà có thể nghe ra trong lời Tần Mục hưng phấn, giống như giải quyết được vấn đề khó khăn phức tạp trong lòng, nói ra:

- Anh nhìn anh xem, giống hệt đứa trẻ, làm gì có bộ dáng phó bí thư huyện ủy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.