Thanh Quan

Chương 386: Chương 386: Đại phiền toái. (2)




Nhưng rất hiển nhiên lúc này bọn họ thất vọng rồi, văn phòng Tần Mục im ắng, không có chút dấu hiệu xung đột.

Trong văn phòng sương mù tỏ khắp. Ba người hút thuốc lá, nhưng vẫn không có người nói chuyện.

Tần Mục lại cúi đầu nhìn con số đỏ tươi trong báo cáo, thời điểm này phải có người đứng ra gánh vác. Trần Đông Thăng nhìn qua Tần Mục, Lý Trung Nguyên cũng nhìn Tần Mục, thời khắc này Tần Mục xem như triệt để trở thành quan viên khắp hai chữ "Tần Mục" lên người. Nhưng mà Tần Mục lại không có nửa phần mừng rỡ, chuyện này nếu không xử lý tốt thì vận bệnh của ba người là bị bãi chức. Động tới Đảng Hồng Quân không có vấn đề gì, dù sao hắn hại nhân mạng trước mặt mọi người, nhưng động hậu quả của Đảng Hồng Quân thì ba người không ai gánh nổi.

Không nói con số thiếu hụt thực tế, chỉ riêng thiếu hụt năm trăm vạn đã khiến đám người Tần Mục vò đầu không thôi. Trong tài chính huyện thì báo cáo thu nhập của Hải Điện Tử Hương báo lên trong trương mục còn thừa hơn trăm vạn, nhưng mà thực tế khác biệt như vậy, cuối cùng cái nắp cũng nhấc lên thì phải có người đóng nắp lại. Nếu thao tác không tốt, tội danh giám sát bất lực sẽ gáng lên đầu của bọn họ.

Trần Đông Thăng hút mấy điếu thuốc, đầu cúi thấp hơn nữa. Lý Trung Nguyên cũng nhúc nhích bờ môi, âm thanh ma sát bén nhọn. Tần Mục ho khan một tiếng, trong giọng nói mang theo đắng chát, chậm rãi nói:

- Chuyện đã diễn ra chúng ta phải giải quyết. Tôi thấy như vậy đi, chúng ta cũng nên đi thăm Đảng Hồng Quân, dù sao cũng là bộ hạ cũ nhiều năm, năng lực vẫn có, nhưng mà không có giữ tốt phương hướng, lãnh đạo chúng ta phải có trách nhiệm nha. Ngày cuối cùng thì mọi người nên tiễn hắn, cũng tỏ tâm ý của lãnh đạo Không thể bởi vì phạm sai lầm mà khai trừ công tích trước kia.

Trần Đông Thăng cùng Lý Trung Nguyên nghe ra ý của Tần Mục, hy vọng Đảng Hồng Quân người chết nói lời thiện, có thể bàn giao rõ khoản tiền này. Trần Đông Thăng lắc đầu nói ra:

- Đảng Hồng Quân người này có nhiệt tình nhưng tính tình như bão tố, hắn từ đầu không nói thì vĩnh viễn không nói.

Tần Mục gật gật đầu, nói ra:

- Ân, chỉ có đàn ông như vậy mới là đàn ông của tỉnh Bắc Liêu, chúng ta nên đi thăm đi, nói hay không tùy hắn.

Nói xong Tần Mục đứng lên đi ra ngoài, Trần Đông Thăng cùng Lý Trung Nguyên nhìn nhau, đều lắc đầu, đi theo sau lưng Tần Mục ra ngoài.

Phó bí thư huyện ủy đi đầu, bí thư huyện ủy cùng chủ tịch huyện lại đi theo sau thì đây là sai lầm, sai lầm không nên xuất hiện. Đám người khác phát hiện không ổn nhưng trong lòng đám người Tần Mục đang lo lắng chuyện tài chính, việc này không ai quan tâm.

Nhưng mà bọn họ chuyện cũ chưa hết lại có chuyện xảy ra, Đảng Hồng Quân thấy gương mặt thâm trầm của ba người thì tố chất thần kinh của hắn không được, cười liên tục, duỗi ngón tay ra chỉ vào ba người nắm giữ cả huyện, thoải mái nhàn nhã nói ra:

- Tôi chết thì ba người cũng chẳng yên. Nói thiệt cho các người biết, lúc này ba người phải chôn cùng với tôi.

Thấy Đảng Hồng Quân quyết tâm không nói số tiền kia đi nơi nào, Tần Mục cũng vô kế khả thi. Sau ki ra khỏi trại giam thì Tần Mục bảo Trần Đông Thăng hai người về trước đi, hắn lại đi lên đường nhựa trước trại giam, đi từng bước một, Cừu Tiểu Bằng lái xe đi theo phía sau hắn, cũng không dám nói nhiều.

Quan đồ hung hiểm, từng bước nguy cơ. Đảng Hồng Quân xuống ngựa là hiện tượng ngẫu nhiên, nhưng mình cũng phải tránh xa hắn ra. Tần Mục trách cứ chính mình, không ngờ tâm của hắn lại lạnh lẽo như vậy.

Dùng tài chính của tập đoàn Hoa Hạ ngăn lỗ thủng? Không ổn. Quá mức dựa vào tiền tài và gia tộc, đây không phải đạo làm quan. hắn có thể dùng tiền nhà tiêu xài nhưng tuyệt đối không thể dùng tiền này đi đắp lỗ thủng. Đây không phải quy củ làm quan, nếu như Tần Mục làm như vậy thì tóc của hắn bị người có tâm nắm lấy, về sau không biết chọc hắn bao nhiêu đao, không thể không phòng.

Nói cho lão gia tử chuyện này? Cũng không ổn. Vấn đề tiền tài lão gia tử không quan tâm, huống chi những số tiền này với huyện mà nói là số lớn, nhưng với người như lão gia tử nhìn chuyện quốc gia chỉ là chín trâu mất sợi lông, nếu vì chuyện này kinh động lão nhân gia ông ta, năng lực của Tần Mục chẳng khác gì quá yếu.

Cao Phái? Cũng không phải không được. Cao Phái đã rời xa tỉnh Bắc Liêu, tuy nhiên quan hệ Tần gia còn thâm căn cố đế, nhưng mà Cao Phái không thích hợp nhúng tay vào chuyện này, sẽ khiến một ít quan viên bắn ngược, thậm chí quan viên Tần hệ cũng bứt xúc.

Trấn tĩnh! Thời điểm như vậy Tần Mục càng mình trấn tỉnh. Đảng Hồng Quân bị xử thì thế nào, đây là chuyện không thể thay đổi, cũng là chuyện không thể kéo dài. Con mắt Tần Mục híp lại, trải qua chuyện này hắn càng hiểu rõ, càng là chuyện tiền tài thì càng phải ổn. Nếu muốn muốn phát triển thì càng phải cải cách suy nghĩ của mình.

Trong lúc này cũng chẳng có cách nào, Tần Mục buồn vô cớ ngồi lên xe quay trở lại huyện, dặn dò Cừu Tiểu Bằng sáng ngày thứ hai phải tới đón mình, Tần Mục đi bộ vào phố nhỏ

Đến cửa nhà Tần Mục hơi sững sờ, cửa sân bị mở ra, đang khép hờ. Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa vào Cừu Tiểu Thiền đứng ở cửa tươi cười nhìn hắn:

- Có chuyện gì phiền lòng thì cứ uống rượu đi. Yên tâm, lần này không có thuốc đâu.

Tâm Tần Mục nặng nề nhưng mà cách ăn mặc của Cừu Tiểu Thiền hiện tại khiến tâm của hắn sáng sủa, cười nói:

- Được rồi, mặc quần áo rồi!

Cừu Tiểu Thiền cười cười, trong mắt vẫn che dấu u sầu và ai oán khó thấy, sâu kín nói ra:

- Đúng vậy a, không mặc quần áo trên người chắc bị anh đuổi ra khỏi cửa rồi.

Trong lời nói ẩn ý rõ ràng, Tần Mục cùng Cừu Tiểu Thiền đồng thời nghĩ đến chuyện đêm đó, biểu lộ cũng mất tự nhiên. Tần Mục quay người đóng cửa lại, Cừu Tiểu Thiền cười nói:

- Anh yên tâm, một phó bí thư huyện ủy không cho vào cửa thì sợ rằng chẳng ai dám đi vào đâu.

Tần Mục nghĩ lại cũng phải, hắn vẫn cài then cẩn thận. Tuy hắn cảm giác có chút không ổn nhưng mà cũng không có quá để ý.

Thái độ Cửu Tiểu Thiền khôi phục bình thường, nói:

- Nghe nói anh và Lưu bí thư Lý chủ tịch cùng đi ra ngoài, trình tự đi cũng sai lầm thì tôi biết ngay có chuyện mà.

Tần Mục gật gật đầu, bảo Cừu Tiểu Thiền vào nhà nói chuyện.

Ở trong phòng khách đã dọn xong một bàn thức ăn tinh xảo, còn có một chai mao đài Tần Mục cắt dưới tủ. Tần Mục cười nói:

- Cô phải biết chai rượu vài chục năm này bán bao nhiêu tiền nha, tôi đoán chừng có người ôm nó ngủ không buông đấy.

Cừu Tiểu Thiền trợn mắt, nói:

- Còn sợ nó bay lên trời sao? Ai mà giống anh chứ.

Cừu Tiểu Thiền nói chuyện chẳng khác gì quản gia của Tần Mục cả.

Trong lòng Tần Mục khẽ động, giả bộ như không nghe được ý của Cừu Tiểu Thiền, không đếm xỉa tới:

- Chuyện chợ phiên bên kia cô tạm thời buông đi. Ngày mai quay lại huyện đưa tin, bên cạnh tôi thiếu người đắc lực.

Hắn nói lời này là chân tâm thật ý, Cừu Tiểu Thiền làm người nhanh nhẹn, lại rất xinh đẹp, tuyệt đối còn tốt hơn thư ký mà huyện điều tạm tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.