Thanh Quan

Chương 385: Chương 385: Đại phiền toái. (1)




Trực tiếp đã bóng da tới cho Thương Giang, nếu Cận Thương Giang không tiếp chiêu, vậy đoạn lộ tuyến của Tần Mục rồi. Một câu nói kia làm cho Cận Thương Giang nhìn ra, Tần Mục tuyệt đối không phải có tính cách như Cao Phái, người trẻ tuổi kia tuy biểu hiện ôn hòa và nói chuyện cũng nho nhã lễ độ, nhưng mà không chút che dấu dục vọng tiến công mãnh liệt của hắn, tính tình này cũng gần với Cận Thương Giang.

Cận Thương Giang nghiêng đầu nhìn qua đám mây trên bầu trời, chậm rãi nói:

- Tiểu Tần ah, những ngày này phải chú ý ảnh hưởng, tôi nghe nói khu liên hợp có tiếng gió nha? Chợ phiên hiện tại cũng dừng à?

Tỉnh ủy không ngừng chú ý tới tình huống bên này, nói rõ xác thực có người muốn động, Tần Mục giải thích một ít chuyện nhỏ, làm công tác ở đâu mà không có va chạm, Cận Thương Giang dặn dò hắn hắn phải thiện dùng người, không nên vội vàng xao động, công tác phải tiến từng bước.

Tần Mục không ngớt lời đáp ứng, sắc mặt cũng biến hóa, lại nhận lời Cận Thương Giang thì câu chuyện này cũng chấm dứt.

Cuối cùng Cận Thương Giang nói cho Tần Mục, Cận Tiểu Xuyên hiện tại đang dang định làm cái gì đại lý điện thoại, bảo Tần Mục có thời gian nói với hắn một chút. Tần Mục đáp ứng sẽ điện thoại cho Cận Tiểu Xuyên, Cận Thương Giang thỏa mãn cúp điện thoại.

Sau đó Cận Thương Giang đi vài vòng trong phòng, cũng điện thoại tới đặc khu tỉnh ủy, gọi vào văn phòng Cao Phái.

Vấn đề đại lý điện thoại thì Tần Mục có thể khẳng định nói lộ tuyến của Cận Tiểu Xuyên rất đúng, bằng vào quan hệ của Cận Thương Giang tại thành phố Đằng Long lưu lại thì mở một bưu cục không phải không được. Nhưng mà Trung Quốc từ xưa tới nay rất điên cuồng, có ngăn cũng khó. Một ý niệm hiện ra trong đàu của hắn, thành lập nhãn hiệu điện thoại Trung Quốc, cũng tranh giành định mức toàn cầu với Motorola, Nokia. Hôm nay điện thoại vừa cất bước, hắn tuyệt đối có lòng tin nắm chắc hướng đi, đào móc nhân tài ở nước ngoài. Hắn là quan viên chánh phủ tự nhiên không thể nhúng tay vào chuyện này, nhưng mà nó lại quyết định tiền đồ của Vạn Yến, vì sao không sản xuất điện thoại bán ra thị trường?

Cận Tiểu Xuyên hoàn toàn có điều kiện này, trên quan trường có Tần Mục cùng Cận Thương Giang trông nom, trên buôn bán có tập đoàn Hoa Hạ ủng hộ, nếu như hắn không quá phế thì chuyện gì cũng làm xong.

Nghĩ tới đây Tần Mục lại điện thoại cho Cận Tiểu Xuyên. Cận Tiểu Xuyên giờ phút này đang ngồi trong quán cà phê nói chuyện với đám bạn về tương lai thị trường điện thoại, đột nhiên điện thoại bên hông vang lên. Hắn lấy ra xem xét thì nói khoác với đám bạn:

- Tôi mới đổi số vài ngày nên ít ai biết, xem ra người này thần thông quảng đại rồi!

- Alo, Tiểu Xuyên a, tôi là Tần Mục.

Tần Mục trầm thấp nói trong loa, Cận Tiểu Xuyên sợ tới mức điện thoại suýt văng ra. Hắn tính tình được nuông chiều thành quen, ngay cả Cận Thương Giang cũng không có cách nào, hết lần này tới lần khác bởi vì lần đi kinh thành thì sợ hãi Tần Mục, hôm nay Tần Mục điện thoại cho hắn, chẳng lẽ lại có chuyện rơi xuống đầu?

Tần Mục điện thoại thì hắn không thể không tiếp, do do dự dự mang theo run sợ nhỏ giọng nói:

- Này, Tần ca ấy ư, em là Tiểu Xuyên1

Vân Băng đang nghiền cà phê trong quầy, lỗ tai lập tức dựng thẳng, nhìn qua Cận Tiểu Xuyên và giả bộ như chuyện không liên quan tới mình, tiếp tục nghiền bột cà phê.

Tần Mục cùng Cận Tiểu Xuyên liên hệ với nhau, khẳng định tính đúng đắn của thị trường, khiến Cận Tiểu Xuyên vò đầu bứt tai, vô cùng vui vẻ. Đừng nhìn Cận Thương Giang thời điểm răn dại Cận Tiểu Xuyên, Cận Tiểu Xuyên bộ dáng đức hạnh gì thì làm cha cũng biết, nhưng mà Tần Mục tán dương vài câu thì hắn hung phấn lên, cúp điện thoại nhìn đám hồ bằng cẩu hữu chung quanh nói:

- Trông thấy chưa, trông thấy chưa, Tần Mục gọi điện thoại cho tôi!

Mọi người lập tức líu ríu, đám người này đều là quan nhị đại, hoặc nhiều hoặc ít đều nghe tên Tần Mục. Đây là người nào? Đây chính là danh nhân đấy! Nghe mọi người nghị luận về Tần Mục thì Vân Băng nhăn mày hô:

- Tiểu Xuyên, tới đây!

Cận Tiểu Xuyên đời này chỉ sợ hai người, một Tần Mục, một chính là Vân Băng. Hắn nhìn thấy sắc mặt Vân Băng có chút âm trầm, vội vàng chạy tới, cười đùa tí tửng nói ra:

- Băng tỷ, gọi em có gì không?

Vân Băng hừ một tiếng nhéo tai Cận Tiểu Xuyên. Bộ dáng nữ lão bản không còn, chỉ còn bộ dáng đàn bà chanh chua khiến mọi người cười ha hả, lại nói Cận Tiểu Xuyên là người sợ vợ. Cũng không phải thường xuyên vào đây uống cà phê với Cận Tiểu Xuyên thì chắc chắn có lời ong tiếng ve rồi.

Kéo Cận Tiểu Xuyên vào trong phòng của mình, Vân Băng có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dạy dỗ:

- Cận Tiểu Xuyên, đầu óc của em được chứ? Tần Mục điện thoại cho em mà dám nói ồn ào khắp nơi à?

Cận Tiểu Xuyên vẻ mặt ủy khuất nói ra:

- Băng tỷ, chị nói gì thế, vì sao em không thể ồn ào?

Vân Băng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Cận Tiểu Xuyên phân tích:

- Em có nghe qua một phó bí thư huyện ủy chuyên môn gọi điện thoại khen ngợi ai không? Em động não chút có được không?

Đầu của Cận Tiểu Xuyên chấn động vài cái, nghe Vân Băng giải thích thì nghi hoặc nói:

- Chị nói là Tần ca muốn giúp em?

- Nói nhảm gì thế?

Vân Băng bộ dáng phong độ, thở phì phì ngồi lên ghế, nói:

- Em cũng không nhỏ, chuyện như vậy cũng nói ra ngoài được à? Tần Mục nói gì?

Cận Tiểu Xuyên đầu óc một hoạt động, đột nhiên hoạt động quá mức cho nên trong giọng nói mang theo đùa cợt, chậm rãi nói ra:

- Tần ca nói muốn mời mình chị ăn cơm, bảo em hẹn giúp!

- A?

Vân Băng lập tức biểu hiện tư thái bối rối, đang ngồi dựa ghế thì ngồi thẳng lên, khẩu khí mang theo nét bối rối:

- Anh ta hẹn khi nào?

Sau đó nàng phát hiện trên mặt Cận Tiểu Xuyên đang cười vui vẻ, nàng tái mặt và sau đó đỏ mặt lên, cố giả bộ tức giận nói:

- Cận Tiểu Xuyên, em gan lớn rồi sao, ngay cả chị cũng dám đùa?

Cận Tiểu Xuyên chậc chậc vài tiếng, lại đi quanh ghế vài vòng. Vân Băng không ngừng nghiếng răng, hết lần này tới lần khác nội tâm loạn lên, cũng không có khí lực quát Cận Tiểu Xuyên.

Hai chị em lúc này không ngừng cười đùa với nhau, Tần Mục lúc này đang đọc báo. Bởi vì ngày mai chính là lúc xét xử Đảng Hồng Quân, hắn cũng phải xem báo cáo tài vụ của Hải Điện Tử Hương. Không nhìn biết rõ, vừa nhìn thì hắn thấy được kết cục buồn.

Cả Hải Điện Tử Hương tài chính thiếu hụt hơn năm trăm vạn! Hải Điện Tử Hương chính là hương giàu có, Đảng Hồng Quân chẳng những không có nhìn nửa phần, lại chọc ra cái lỗ lớn như vậy.

Tần Mục thấy gương mặt kế toán chảy mồ hôi, vô lực phất phất tay cho hắn rời đi. Dù sao Đảng Hồng Quân ít nhất cũng không có năm trăm vạn! Trong thập niên 90, năm trăm vạn là con số lớn, Vương Hải Đào cuốn hơn năm trăm vạn chạy trốn đã kinh động tỉnh ủy, hôm nay bí thư một hương lại dám không kiêng nể gì thì sợ rằng cả nước đã biết.

Lúc này ba cự đầu của huyện đều tập trung vào phòng Tần Mục, chuyện này khiến người trong đại viện chính phủ không ngừng đàm luận, thậm chí có mấy nhân vật đánh cuộc không bao lâu trong văn phòng sẽ truyền ra tiếng thét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.