Đang nghĩ ngợi thì cửa ra vào có tiếng gõ cửa, Tần Mục ứng một tiếng đi vào. Người tới vào đầu tiên và nói:
- Ơ, đều nói Tần phó bí thư huyện Lan Trữ tuổi trẻ tài cao, quả nhiên danh bất hư truyền ah. Khí này phong thái này không phải người bình thường có thể so sánh.
Con mắt Tần Mục dừng lại, người tới móc danh thiếp ra đưa cho Tần Mục. Trên danh thiếp có hương khí và viết theo lối chữ khải:
Tổng giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn thời trang Mộng Na Na, Trương Lệ Na.
Cái tên Trương Lệ Na này Tần Mục chưa từng nghe nói qua, nhưng mà công ty Mộng Na Na ngày sau rất nổi danh, danh tiếng lan ra quốc tế. Tần Mục mỉm cười đặt danh thiếp xuống bàn, thò tay nói ra:
- Cô khỏe chứ Trương đổng sự!
rương Lệ Na hơn ba mươi tuổi có phong thái như thiếu phụ xuân thì, nhưng lại nhiều hơn vài phần thông thái. Đôi mắt to tròn đen láy và không có tận lực trang điểm. Nàng cũng vươn tay bắt tay nhẹ với Tần Mục, cười nói:
- Đều nói huyện Lan Trữ giống trống khua chiêng đi đầu cả nước là vì có một phó bí thư can đảm làm việc, hôm nay vừa gặp đúng là danh bất hư truyền, không ngờ tôi có vinh hạnh được gặp mặt nha.
Tần Mục tươi cười đứng lên châm trà cho Trương Lệ Na. Nàng tới đây không phải vì tư cách thương nhân, mà là kinh thành bảo nàng tới nơi này trao đổi với Tần Mục. Nhưng nếu như nói trắng ra thì không hợp với lẽ thường. Trương Lệ Na nói một câu này cũng biết người trong thành phố muốn lung lạc mình, về phần là ai thì khó nói.
Trương Lệ Na lúc này nói ra mục đích mình tới đây, nhưng lại muốn tìm một nhà xưởng trong huyện Lan Trữ. Dùng lộ tuyến phát triển của Mộng Na Na thì phải có được nhà xưởng của mình. Nhưng mà từ kinh thành xa xôi đi tới tỉnh Bắc Liêu này cũng có ẩn giấu chút chuyện.
Tần Mục bất động thanh sắc, giọng nói ôn hòa giới thiệu phong thổ của huyện Lan Trữ với Trương Lệ Na, cũng nói thêm về phần chính sách. Trương Lệ Na cũng là nữ cường nhân, cũng mang theo giấy bút bên người, dùng ghi lại những trọng điểm Tần Mục nói.
Tần Mục nhíu mày, cử động này của Trương Lệ Na nói cho Tần Mục biết những lời này sẽ được Trương Lệ Na báo cáo cho cấp trên. Điểm này Tần Mục cảm thấy có chút quá, cũng không chăm chú. Trương Lệ Na ghi xong và cười giải thích:
- Tần bí thư, đến Lan Trữ đầu tư không chỉ riêng công ty trang phục của tôi, tôi chỉ đi tiền trạm mà thôi, nhìn xem có thể tìm một chỗ trong khu liên hợp Đằng Long Lan Trữ hay không.
Thương nhân khác biệt lớn nhất với quan viên chính là thương nhân vĩnh viễn truy đuổi lợi ích hóa lớn nhất, mà quan viên cần phải cân đối. Cho dù Trương Lệ Na mang loại tâm tư nào tới thì cũng phải phân một chén canh trong khu liên hợp.
Tần Mục hút thuốc nhìn qua Trương Lệ Na ý chào một cái, Trương Lệ Na cười nhẹ nhưng mà trong mắt hiện ra vẻ lo lắng. Tần Mục cúi đầu đọc văn bản tài liệu trong tay, dùng khẩu khí bảo thủ nói:
- Trương đổng sự, như vậy đi, yêu cầu của cô chúng tôi sẽ cân nhắc, được chứ?
Trương Lệ Na có chút ngưng tụ, nàng đa mang danh hào phó bí thư thành phố tới nhưng không thể ngờ một phó bí thư huyện ủy lại không cho mặt mũi, cũng không hứa hẹn cái gì. Nàng lúc trước bái phỏng Trần Đông Thăng, cũng đi qua Lý Trung Nguyên, nhưng mà hai người đều nói chuyện khu liên hợp do Tần Mục quyết định, nhìn bộ dáng thì hai người không ai muốn chạm vào Tần Mục, do đó chứng minh thế chân vạc ở huyện Lan Trữ này cũng không hẳn không có. Nhưng kể từ bây giờ nói chuyện mà nhìn thì Tần Mục không phải dễ chơi, không quan không tham, câu danh ngôn cổ đại này quá chuẩn xác.
Nghĩ tới đây, Trương Lệ Na cũng đánh tan một ít cao ngạo của mình, lại tăng thêm vài phần lười biếng. Sau đó nàng lấy trong túi xách một cái danh thiếp màu vàng đặt lên bàn, trong miệng cười quyến rũ nói:
- Không biết tôi có thể mời Tần phó bí thư một bữa cơm rau dưa không, ngài có thời gian chứ?
Tần Mục gật gật đầu, không có đi tiếp danh thiếp của Trương Lệ Na, hắn dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, nói:
- Trương đổng sự trong lúc cấp bách tới huyện Lan Trữ khảo sát, bữa cơm này tự nhiên phải do chính quyền chúng tôi mời.
Hai người hẹn nhau ở tiệm cơm Long Tộc, Trương Lệ Na ưu nhã rời đi. Tần Mục nhìn eo nhỏ vặn veo của nàng thì suy nghĩ, tiện tay cầm lấy điện thoại nói ra:
- Trần bí thư ah, tôi có chuyện báo cáo với ngài.
Sau đó Tần Mục điện thoại cho Lý Trung Nguyên cùng Lưu Đại Hữu, lúc này nhìn danh thiếp của Trương Lệ Na suy tư trong chốc lát, lầm bầm lầu bầu nói ra:
- Xem ra trong thành phố có người không kiên nhẫn rồi, muốn toàn bộ khu liên hợp này nằm trong điều khiển của thành phố Đằng Long. Không biết đám quan viên kinh thành đang nghĩ cái gì nữa.
Tần Mục không có gọi điện thoại cho Tần lão gia tử, nếu như chuyện trên quan trường phải gọi cho lão gia tử thì lộ ra Tần Mục quá vô năng. Hắn cầm lấy điện thoại gọi Cận Thương Giang tại Tỉnh ủy, giọng nói già nua truyền tới. Chuyện chính trị thay đổi thật nhanh, Cận Thương Giang khổ tâm kinh doanh thành phố Đằng Long hơn mười năm nhưng vì con mình nên bị dời đi, tuy nói cấp bậc hành chính tăng lên nửa cấp, nhưng mà cảm giác ưu việt nắm quyền sanh sát trong tay chẳng còn, nói trong lòng của hắn không tiếc nuối là không có khả năng.
- Cận bí thư, ngài khỏe chứ, tôi là tiểu Tần huyện Lan Trữ ah.
Tần Mục mỉm cười tự giới thiệu.
- Tiểu Tần ah, ha ha, tôi cũng không còn là Cận bí thư, anh không nên gọi sai.
Từ khi Cận Thương Giang tới tỉnh ủy thì cấp dưới lúc trước rất ít người gọi điện cho hắn. Ý tứ của hắn quá rõ ràng, đây chính là hư thăng thực hàng (Nhìn thì thăng chức nhưng lại là giáng chức), thấy thế nào cũng không được tự nhiên. Vi bo bo giữ mình cho nên mỗi người đều phải tỏ thái độ, Tần Mục điện thoại khiến nội tâm Cận Thương Giang cảm thấy ấm áp.
- Xem kìa, bí thư chính trị và pháp luật tỉnh ủy không phải bí thư sao? Ngài nha, tác phong lôi lệ phong hành ngay cả cấp trên cũng biết, chỉ sợ ngài được lên mây xanh rồi.
Tần Mục nói vài câu trấn an, vì dự phòng Cận Thương Giang cảm khái, vội vàng nói:
- Cận bí thư, tôi nghe nói Tiểu Xuyên trong nhà hình như không có việc gì, ngài cứ yên tâm cho hắn ở nhà dưỡng lão sao?
Nhắc tới Cận Tiểu Xuyên, Cận Thương Giang tức không có chỗ đánh, có chút phiền muộn nói ra:
- Tiểu Tần ah, nếu Tiểu Xuyên có một nửa năng lực của anh thì tôi cũng không cần lo lắng.
Hai người bọn họ đều thuộc cán bộ Tần hệ, cộng thêm Cận Thương Giang biết rõ thân phận chân thật của Tần Mục cho nên bằng kinh nghiệm quan trường nhiều năm hắn vẫn nghe ra Tần Mục đang chiếu cố Cận Tiểu Xuyên, thở dài nói ra:
- Tôi cũng không biết làm thế nào, đánh thì cũng đánh rồi, nhưng mà tính tình của nó được nuông chiều từ bé.
Tần Mục cười rộ lên, hai người nói chuyện mang theo thần sắc chân thành, cũng không có chút sát khí nào cả. Nghe được Cận Thương Giang nửa thật nửa giả thì Tần Mục liền tiếp lời:
- Lão lãnh đạo nếu coi trọng tôi thì cho Tiểu Xuyên tới Lan Trữ, tôi rất hoan nghênh đấy.