Thanh Quan

Chương 383: Chương 383: Trương Lệ Na




Lưu Đại Hữu cười nói:

- Tần bí thư, anh cũng đừng thử tôi, nếu vợ tôi có thể đi theo anh, tuyệt đối là phúc khí của cô ấy, vợ chồng chúng tôi cũng được ở cạnh nhau rồi.

Tần Mục nghe Lưu Đại Hữu nói chân thành không giống giả bộ, tâm tình cũng tốt, cười nói:

- Anh đấy, học vuốt mông ngựa lúc nào vậy.

Lưu Đại Hữu nghiêm nghị, Tần Mục nói hắn thành người một nhà, toàn bộ bởi vì Lực Đại Hữu chân thật, trên quan trường có thể có trợ thủ như vậy quá khó, nếu như hắn cũng học theo đám người kia a dua nịnh nọt, Tần Mục có phải sẽ phòng hắn hay không chỉ sợ sẽ rất khó nói. Lưu Đại Hữu lập tức cười rộ lên:

- Đúng, Tần bí thư, lần trước anh cho tôi hai gói gấu trúc...

Tần Mục cười mắng:

- Anh đấy, tới chỗ của tôi là càn quét hoang tàn. Đi đi đi, dưới đáy hộp trong phòng đấy, anh tự tìm đi..

Lưu Đại Hữu cười ha hả đi vào trong, Tần Mục còn nói thêm:

- Chỗ ấy còn có mấy chai mao đài, ta uống không hết anh cũng mang đi đi.

Lưu Đại Hữu lúc này mới yên lòng lại, Tần Mục vẫn coi trọng hắn.

Hai người ăn cơm xong, Lưu Đại Hữu nhìn qua canh thừa ở bàn, gãi gãi đầu nói ra:

- Tôi nói Tần bí thư, anh ở đây một mình cũng nên tìm người dọn dẹp, một đám ông thu dọn nhà cửa thật bất tiện a.

Nói xong cười mỉa nói:

- Uống nhiều, Tần bí thư cũng chớ để ý.

Tần Mục khoát khoát tay, nói ra:

- Đi, hôm nay tới đây thôi, tôi mệt rồi!

Lúc Lưu Đại Hữu đi rồi, Tần Mục bất đắc dĩ nhìn qua đồng bừa bộn trên bàn, trong lòng lập tức có chút phiền muộn, rầu rĩ chui vào phòng ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Tần Mục đứng lên mặc quần áo tử tế đi ra phòng ngủ, đang chuẩn bị gọi điện thoại tìm người thu thập phòng, lại phát hiện trong phòng khách quét tước sạch sẽ, trong nội tâm có so đo. Tới đại viện chính phủ liền gọi điện cho Quý Chí Cương.

Quý Chí Cương từ khi dẫn đội thi công rút khỏi khu chợ, trở về bên Vạn Yến. Tiếp điện thoại Tần Mục thì Quý Chí Cương bắt đầu tố khổ, nhắm trúng Tần Mục tâm tình tốt không ít. Ngẫm lại Quý Chí Cương từ công tử ăn chơi biến thành đại gia có tiền, quả nhiên cũng có buồn rầu trong đó. Hắn dặn dò Quý Chí Cương an tâm một chút chớ vội, trường thành không phải xây trong một hai ngày. Quý Chí Cương nghe ra Tần Mục nói có chút dối trá, lập tức đưa mắt nhìn qua hướng Triều Tiên. Năng lực xảo trá của Tần Mục thì Quý Chí Cương sợ hãi trong lòng, trên mặt hắn cũng hiện ra biểu lộ câu cá lớn.

Trò chuyện đến cuối cùng Tần Mục không thèm để ý hỏi Cừu Tiểu Thiền. Quý Chí Cương đã nói Cừu Tiểu Thiền hiện tại đang ở trong Vạn Yến học tập cân đối, thuộc về cán bộ học tập. Nói đến đây Quý Chí Cương cảm thấy kỳ quái, Tần Mục làm lãnh đạo lại không biết thủ hạ ở đâu, nói cũng lạ, chuyện này có chút...

Lại qua mấy ngày, Triều Tiên bên kia không kiềm nén được điện thoại cho huyện Lan Trữ, yêu cầu khôi phục mậu dịch hai bên. Trần Đông Thăng tự nhiên biết rõ Tần Mục đang ngáng chân, lúc này hơi run sợ dựa theo kế hoạch bày giọng quan nói ra, bày ra vì để các thương nhân có hoàn cảnh kinh doanh tốt, huyện Lan Trữ có nghĩa vụ và trách nhiệm cung cấp trụ cột tốt đẹp, đồng thời tỏ vẻ căn cứ phương châm tình hữu nghị hai bên, huyện Lan Trữ nguyện ý cung cấp kiến thiết miễn phí cho Triều Tiên.

Duẫn Chiếu Cơ nghe giọng điệu qua loa trong đó, gương mặt trái xoan tức giận, vỗ bàn tức giận nói:

- Miễn phí, miễn phí, bọn chúng tuyệt đối không có hảo tâm cung cấp miễn phí như vậy đâu.

Nữ quân nhân truyền tin tức cúi đầu nghe quát, trên mặt không dám lộ ra chút biểu lộ nào. Duẫn Chiếu Cơ thở hồng hộc đi vài vòng trong phòng, sắc mặt âm trầm có thể rớt cả bột phấn. Bỗng nhiên khóe miệng nàng tươi cười, đi đến bên cạnh bàn gọi tới huyện Lan Trữ.

Lúc này trực tiếp gọi vào phòng Tần Mục. Giờ phút này Tần Mục đang hành động từ chỗ bí thư Lục Triêu Hương Niếp Lợi, như ẩn như hiện cho thấy làm cho Niếp Lợi phải vận dụng đặc sản, làm thế nào đánh ra đặc sắc cho mình. Nhận được điện thoại của Duẫn Chiếu Cơ thì Tần Mục tươi cười bảo Niếp Lợi nên lĩnh hội ý của mình, lúc này mới nói chuyện với nữ quan lớn của Triều Tiên.

Cho dù Duẫn Chiếu Cơ nói như thế nào, cho dù nàng uy hiếp hay lợi dụ, Tần Mục đều bày ra tư thái hảo tâm, cũng đặc biệt nói sau khi làm xong phiên chợ sẽ như thế nào, cũng hời hợt mang nước Nga ra. Duẫn Chiếu Cơ nghe vào trong tai và bảo quân nhân mang địa đồ tới.

Tần Mục nghe giọng thanh thúy của Duẫn Chiếu Cơ thì trên mặt hiện ra nụ cười gian kế thực hiện được, trong mắt Niếp Lợi nhìn thấy nội tâm run rẩy một cái. Âm thầm lưu tâm phong cách làm việc của Tần Mục.

Duẫn Chiếu Cơ lúc này đang xem địa đồ vị trí khu chợ, ánh mắt quân nhân bên cạnh nhìn chằm chằm vào nàng, giọng của Tần Mục truyền vào trong loa, mang theo hương vị làm ra vẻ.

- Doãn tiểu thư, tôi nghĩ chúng ta nên ngồi lại nói chuyện với nhau.

Trong đầu Duẫn Chiếu Cơ hiện lên tình cảnh ngày mới gặp Tần Mục, hắn cũng dùng khẩu khí trầm ổn nói chuyện. Nhưng mà nam nhân nhỏ tuổi hơn mình vì sao có tự tin như vậy?

Bàn tay nhỏ của Duẫn Chiếu Cơ dừng lại ở nơi giao hội giữa ba nước, dùng bút vẽ lên đó, sau đó lại châm chút quan sát. Kế tiếp Duẫn Chiếu Cơ giật mình phát hiện thì ra nơi giao hội của ba nước đúng là huyện Lan Trữ Lục Triêu Hương.

Vị trí địa lý quá tuyệt diệu. Duẫn Chiếu Cơ sớm đã biết rõ huyện Lan Trữ nằm ở đó nhưng mà bây giờ xem địa đồ thì cảm thấy Triều Tiên có chỗ tốt gì. Huống hồ hiện tại cục diện chính trị của nước Nga không phải ổn địn, tính chất xã hội lại phát sinh chuyển biến, Trung Quốc đối đãi với nước Nga không phải quá tốt, Tần Mục này dám tùy tiện ra tay sao?

Nghĩ đến Tần Mục trầm ổn không hợp với tuổi, Duẫn Chiếu Cơ cảm thấy tâm tình phức tạp, nói trong điện thoại.

- Thủ bút không nhỏ, đáng tiếc chuyện không như anh suy nghĩ rồi!

Tần Mục cười lên ha hả, lộ nét tự tin, nói ra:

- Như vậy Doãn tiểu thư, chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện với nhau.

Duẫn Chiếu Cơ không tự giác thò tay sờ vành tai của mình, lại định ra ngày hai tháng hai sau năm mới sẽ gặp mặt bàn chuyện khu chợ với Tần Mục. Đây là gặp gỡ tư nhân, cũng bảo Tần Mục trước khi gặp mặt không cho phép lại tiếp tục thi công. Tần Mục cười đáp ứng, trong lòng hiện ra một tia bất đắc dĩ, trời đông giá rét thò tay còn cảm thấy lạnh thấu xương, thi công cái gì?

Phương diện cảm xúc của Triều Tiên thì Tần Mục đưa ánh mắt tới thành phố Đằng Long. Cho dù như thế nào nếu không có Vạn Hữu Niên đồng ý, phiên chợ đó cũng chỉ là một khu chợ nhỏ mà thôi. Nếu hiện tại không phòng ngừa chu đáo, hơn nữa tiến hành bàn bạc với Triều Tiên, nước Nga thì một hai năm nữa mới có thể hoạt động.

Huống hồ nếu chuyện này có bí thư thị ủy ủng hộ, cấp trên cũng tính tới quan hệ lợi ích và ảnh hưởng chính trị, cầm Vạn Hữu Niên là chuyện cấp bách.

Tần Mục hút thuốc, tư duy chuyển động nhanh, đang nghĩ nên làm thế nào mới gặp được Vạn Hữu Niên. Một màn ở lễ mừng năm mới khiến Tần Mục phải cẩn thận từng li từng tí, thái độ của Vạn Hữu Niên khó dò làm cho Tần Mục không cách nào bắt mạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.