Thanh Quan

Chương 382: Chương 382: Chỉnh lý Lục Triêu Hương. (3)




Tần Mục vừa cười vừa nói:

- Chuyện phiền toái cứ nói, Lưu đại ngốc anh còn sợ phiền toái sao, đúng là khó được.

Nói xong lại đưa thuốc cho Lưu Đại Hữu, hắn cũng hút một điếu, sau đó cho xe đậu trên đường nhỏ.

Lưu Đại Hữu hút một hơi, nhìn qua Tần Mục cầu khẩn nói:

- Tần bí thư, lúc trước anh cho tôi hai gói thuốc, không đủ hút, có còn hay không?

Huyện Lan Trữ dám nói chuyện như vậy với Tần Mục cũng chỉ có Lưu Đại Hữu lăng thanh đầu không sợ trời không sợ đất. Tần Mục cười mắng một câu, bảo Lưu Đại Hữu buổi tối đi tới nhà của hắn cầm. Lưu Đại Hữu hiểu ý, gật gật đầu chui ra khỏi xe.

Tuy hai người quan hệ với nhau thì quan trường huyện Lan Trữ đều hiểu ngầm, nhưng không thể mật đàm trước cửa bảo vệ trại giam được, bị người có ý chí nhìn thấy thì có khả năng lọt vào tai lãnh đạo. Chính trị và pháp luật ở riêng, nếu cho rằng hai người kết bè thì một tờ điều lệnh tới Tần Mục chẳng khác nào mất đi một cánh tay. Hiện tại huyện Lan Trữ đang ở thời khắc mấu chốt, Tần Mục cũng không muốn làm cho trị an huyện Lan Trữ loạn lên.

Lưu Đại Hữu đi rồi, Tần Mục lại vào trong trại giam. Đảng Hồng Quân hoàn toàn không còn bộ dáng mập mạp như lúc mới gặp, hình thái tiều tụy rất nhiều, chỉ ánh mắt phù phiếm biến mất, mà chuyển biến thành âm khí mười phần.

- Tần Mục, mày chớ có đắc ý.

Câu đầu tiên của Đảng Hồng Quân cũng là câu này, ngược lại mang theo trào phúng lạnh lùng. Tần Mục nhíu mày, hút thuốc, nhìn Đảng Hồng Quân ý chào một cái. Đảng Hồng Quân không để ý tới, móc trong túi một gói CN.

Ánh mắt Tần Mục ngưng tụ, Đảng Hồng Quân biểu hiện hoàn toàn vượt qua dự kiến của hắn, một chút cũng không có sám hối và kinh hoàng, ngược lại là ương ngạnh không sợ. Hơn nữa từ mặt mày của Đảng Hồng Quân trong nhìn ra được đây không phải là miệng cọp gan thỏ, mà quả thật là hắn có người dựa vào.

Đảng Hồng Quân khẳng định còn có bí mật gì đó. Tần Mục mỉm cười một cái, chậm rãi nói:

- Anh có khả năng đã biết rõ, ngày mai anh phải ra tòa. Rất tốt, rất tốt ah.

Đảng Hồng Quân phun ra mấy vòng khói, khinh thường nói ra:

- Ra tòa? Hừ hừ.

Hắn cũng làm quan nhiều năm, biết rõ Tần Mục lần này tới đây là công tâm, bảo hắn khai ra những chuyện ẩn. Nhưng mà Đảng Hồng Quân biết rõ mình đã hãm quá sâu, nếu khai bí mật ra, không nói trước hắn có lập công chuộc tội hay không, nhưng mà năng lực của thế lực kia cũng đầy đủ khiến hắn chết mười mấy lần, vì vậy Đảng Hồng Quân đã ôm tâm lý vò mẻ lại sứt, Tần Mục nói cái gì hắn cũng xem như mây bay.

Tần Mục không nói gì thêm, chỉ bình tĩnh nhìn qua Đảng Hồng Quân, thẳng tới khi hút xong điếu thuốc Tần Mục mới thở dài một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài. Đảng Hồng Quân sẽ không nói cái gì, Tần Mục chỉ cảm thấy như có cánh tay vụng trộm bóp cổ hắn, mà Tần lão gia tử bên kia không muốn cho mình tiếp xúc quá sớm, Tần Mục có loại cảm giác lực lượng không đủ.

Trước khi đi Tần Mục ném cho Đảng Hồng Quân gói thuốc lá gấu trúc, có chút tiếc hận rời khỏi trại tạm giam. Đảng Hồng Quân là một con cờ, nhưng mà con cờ này quá hung hăng càn quấy, mưu toan tay không bắt lão tướng cuối cùng bị ăn sạch.

Đảng Hồng Quân cầm lấy gấu trúc, trên mặt mỉm cười trào phúng, không biết là vì Tần Mục hay vì chính hắn, hoặc là thế lực sau lưng.

Buổi chiều trở lại văn phòng, Tần Mục nhớ lại hành trình năm trước, trong nội tâm có so đo. Lục Triêu Hương bên này biến hóa quá lớn, nhưng mà không biết hai năm sau thế nào, Tả Bình An đã có cơ hội, Tần Mục quyết định phải chờ Duẫn Chiếu Cơ một thời gian ngắn, hắn phải mở ra một hướng ở Triều Tiên. Đều là quốc gia chủ nghĩa xã hội, Liên Bang Xô Viết lúc trước hôm nay là nước Nga, cũng trở thành vai diễn phụ, cộng thêm bây giờ càng khó có chỗ dựa vào.

Khu liên hiệp Đằng Long Lan Trữ bắt đầu vận hành, đây là một công trình lớn, ba năm hai năm khó hoàn thiện, Tần Mục không có nóng lòng, đây là chiến tích rất lớn, tuy cuối cùng trái cây Tần Mục rất khó hái được nhưng với tư cách nhân vật mấu chốt sáng lập ra nơi này, trên lý lịch của Tần Mục sẽ có ghi thêm một câu "Giỏi về xử lý quan hệ quốc tế".

Về phần tu kiến đường cao tốc sang năm, Tần Mục tự nhiên không nghĩ nhiều. Chuyện này phải do Trần Đông Thăng cùng Lý Trung Nguyên chạy, hắn bề ngoài phải tỏ ra mâu thuẫn với họ, nhìn thấu triệt, như vậy phó bí thư huyện ủy như hắn sẽ nhạt đi trong mắt người khác, dù sao trước đó phong quang của hắn quá lộ, đã khiến cho một ít người ghét hận.

Nghĩ tới đây Tần Mục nhíu mày, bí thư thị ủy Vạn Hữu Niên trong lễ mừng năm mới trốn ra ngoài, đây là thái độ gì?

Lúc tan việc Tần Mục gọi cho Lưu Đại Hữu, bảo hắn mang theo mấy món ăn. Cừu Tiểu Thiền đang phụ trách chuyện phiên chợ, Tần Mục đột nhiên cảm thấy nhà mình trở nên quạnh quẽ hơn nhiều, nhất là vấn đề ăn cơm làm cho Tần Mục vò đầu không thôi.

- Tần bí thư, anh nói thật cho lão Lưu tôi nghe đi, anh như vậy là làm gì?

Lưu Đại Hữu rốt cuộc ngớ ra, tư cách là cấp dưới mà dám nói chuyện với Tần Mục như vậy thì trừ hắn ra không có người thứ hai.

Tần Mục uống một hớp rượu, chậm rãi nói:

- Anh và chị Trương đã lâu rồi không gặp nhỉ?

Nói xong thò tay gắp thức ăn,bỏ vào trong miệng.

- Được, Tần bí thư, anh đừng nói, tôi hiểu ý của anh rồi.

Trên mặt Lưu Đại Hữu đỏ lên, biết rõ Tần Mục đang gõ hắn chuyện quan hệ với Triệu Manh.

Tần Mục gật gật đầu, cười nói:

- Lão Lưu ah, những ngày này anh phải nhìn chằm chằm nhiều hơn, nhất là bên phía Lục Triêu Hương.

Nói xong hắn nhìn Lưu Đại Hữu nói chuyện Tả Bình An. Lưu Đại Hữu lập tức hiểu được, gật đầu cam đoan, bảo đảm Tả Bình An sẽ được an toàn.

Tần Mục lúc này mới hỏi Lưu Đại Hữu xảy ra chuyện gì, Lưu Đại Hữu lắc đầu cười nói:

- Tần bí thư, kế hoạch của anh lớn như vậy, chuyện của tôi chẳng là gì.

Lần đầu nghe được Lưu Đại Hữu không vui như vậy, Tần Mục vỗ bàn, chỉ vào Lưu Đại Hữu mắng:

- Lưu đại bổng tử, anh đừng cho rằng tôi là chày gỗ, nhanh nói đi, đã xảy ra chuyện gì?

Lưu Đại Hữu phối hợp uống ba chén, lúc này mới nói cho Tần Mục nghe khu liên hợp Đằng Long Lan Trữ truyền ra cách nói, nói trong thành phố có suy nghĩ phải mang toàn bộ khu liên hợp do thành phố Đằng Long quản lý toàn bộ, phân cahcs với huyện Lan Trữ.

Tần Mục nghe xong lời này nóng tính bốc lên. Khu liên hợp này Tần Mục cư công chí vĩ, thành phố Đằng Long muốn qua sông đoạn cầu, việc này cũng không đúng rồi. Hắn nén nóng giận xuống, tập trung tinh thần hỏi thăm Lưu Đại Hữu tin tức này từ đâu.

- Nghe bọn họ nói là khu trưởng nói, nói với Chí Cương trên bàn rượu.

Lưu Đại Hữu nhìn qua sắc mặt Tần Mục, hai mắt Tần Mục sáng ngời hữu thần, nhưng trên mặt mũi thì không có chút tức giận nào, trong nội tâm thầm than Tần Mục khí độ càng trầm ổn.

Ngón tay Tần Mục theo thói quen gõ lên mặt bàn, suy tư cả buổi, gật đầu nói:

- Ân, chuyện này tôi biết rõ. Rất tốt nha, chị Trương bên Tây Bình không gian phát triển không lớn, tôi cũng tìm cơ hội điều chị ấy tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.