Thanh Quan

Chương 381: Chương 381: Chỉnh lý Lục Triêu Hương. (2)




Cừu Tiểu Bằng từ lúc đi tới vừa thấy trong phòng có người đi ra, lập tức làm bảo tiệm cơm mang vào. Hắn đang rút túi định tính tiền, bị đi ra người này nhìn thấy, chết sống kéo hắn nói mình giải quyết. Cừu Tiểu Bằng ở cùng Tần Mục thời gian lâu, cũng ít nhiều học tập được tác phong của Tần Mục, trừng mắt nói ra:

- Ai nha, anh làm vậy là tôi sai phạm, cũng là sai phạm của anh đấy.

Người nọ nháy mắt mấy cái, cảm thấy Cừu Tiểu Bằng nói lời này có ý khác, vội vàng móc thuốc đưa cho Cừu Tiểu Bằng, khách khí nói ra:

- Cừu sư phó, hút thuốc hút thuốc. Chỉ là một bữa cơm không cần phải nghiêm túc như vậy, tính toán là tôi mời mọi người ăn cơm, tiền của tôi mà.

Cừu Tiểu Bằng nhắm mắt lại dùng sức hút thuốc, nhỏ giọng nói ra:

- Đây là Tần bí thư xem mọi người làm việc vất vả, tự mình xuất tiền túi, nếu anh giành thanh toán thì lãnh đạo trách tội xuống tôi không đảm đương nổi.

Ánh mắt người nọ sáng ngời, vội vàng tự giới thiệu. Cừu Tiểu Bằng biết rõ đây là hắn đang nghĩ biện pháp kéo quan hệ, cũng lơ đễnh. Mỗi ngày hắn tiếp điện thoại cho Tần Mục tới mức bận rộn, cũng không biết những người kia làm sao thần thông quảng đại như vậy, phối hợp điện thoại không có vài ngày thì mỗi khuya phải về nhà nạp điện, bằng không xác định vững chắc bị bọn họ đánh bại.

Cừu Tiểu Bằng cự tuyệt hảo ý của người nọ, nhưng mà hắn cũng phải kinh doanh vì mình, nhiều tai mắt như thế có chuyện xấu thì Tần bí thư biết rõ trước tiên. Hôm nay đi ra làm việc khó khăn nha, Cừu Tiểu Bằng vừa cười vừa nói:

- Hôm nào, hôm nào nếu anh có cái tâm, chúng ta anh em tụ hợp. Ai nha, nói anh em thật vô lễ, ngài bao nhiêu tuổi?

Người nọ vội vàng nói không vô lễ không vô lễ, hai người lại hàn huyên trong chốc lát, thấy bên kia không sai biệt lắm lúc này mới dắt tay nhau đi vào trong phòng. Tần Mục cười nói:

- Hai người trốn đi đâu đấy, ở đây đã uống ba chén rượu rồi, hiện tại phạt hai người ba chén.

Người nọ vội vàng nói:

- Là tôi sai, không nên trách Cừu sư phó. Anh ta uống rượu lái xe không an toàn, tôi đi làm thay.

Nói xong cầm lấy chén rượu uống sáu chén, lúc ấy sắc mặt hơi hồng, trong ánh mắt hiện ra tơ máu.

Tần Mục gật gật đầu, vừa cười vừa nói:

- Xem kìa, tửu lượng thật lớn nha. Tôi từng làm ở cơ sở, cũng biết người ở cơ sở uống rượu rất tốt nha.

Mọi người con mắt sáng ngời, Tần Mục là từ cơ sở đi lên, xem ra có xu thế hòa mình cùng hương trấn. Niếp Lợi không nói gì, hương trưởng Phan Cương bưng chén rượu lên, da mặt tỏa sáng nói:

- Tần bí thư, lời ngài nói sẽ trong tâm khảm chúng tôi. Làm việc ở hương trấn không uống rượu cũng khó khăn.

Tần Mục không có đầu chén rượu, nhàn nhạt nói ra:

- Khó, là khó. Công tác ở cơ sở là khó ở rượu.

Tần Mục nói lời này hơi khó hiểu, mọi người nghe vào trong tai như nổ tung. Phan Cương vừa giơ chén rượu thì mặt mày xấu hổ, không biết là nên uống một đặt xuống, thân thể giống như cứng lại.

Tần Mục cười lên, nâng chén rượu lên và nhìn bốn phía:

- Mọi người cùng nâng ly đi, sau chén rượu này tôi muốn nhìn Lục Triêu Hương có phải giàu nhất toàn huyện hay không.

Thốt ra lời này thần sắc thường ủy hương quái dị. Vừa rồi Niếp Lợi nói chuyện thì Tần Mục lại không cho nói, biểu hiện ra bộ dáng thường thức, mà hương trưởng Phan Cương muốn kính Tần Mục một ly thì bị cự tuyệt, như vậy rõ ràng là khơi màu chiến đấu của bí thư đảng ủy hương và hương trưởng đây mà.

Sắc mặt Phan Cương biến hóa, ngược lại khôi phục lại bình tĩnh, trong nội tâm suy nghĩ cái gì đó nhưng không ai biết rõ. Mọi người uống xong, Tần Mục gật đầu nói:

- Mấy ngày hôm trước tôi đi dạo khu chợ hai vòng, phát hiện vấn đề, đây chính là vấn đề tư tưởng của lãnh đạo.

Trước năng sau giáng, đây là thủ pháp lãnh đạo thường xuyên dùng tới, nếu như bọn họ nói "Anh làm chuyện này không tệ", ngàn vạn không nên tưởng thiệt, lời chân chính phía sau chính là "Nhưng mà". Niếp Lợi bờ mông nâng lên vài phần, chỉ còn lại một chút thịt trên ghế.

Trong ánh mắt Phan Cương hiện ra thần thái hiểu ra, thì ra Tần bí thư muốn hai người có chút lửa.

Tần Mục mỉm cười một cái, chỉ vào chai rượu nói:

- Rượu này tất cả mọi người nhận ra là cái chắc. Trong mảnh đất Bắc Liêu này thứ được hoan nghênh nhất chính là rượu!

Nói xong hắn nhíu mày, trong khẩu khí mang theo nghi vấn:

- Tôi đi thành phố Đằng Long, đi tỉnh Bắc Liêu thì thị trường rượu có đủ loại, làm sao lại không có huyện Lan Trữ chúng ta chứ?

Lúc này thường ủy địa vị thấp nhất đã rót đầy rượu cho mọi người, Tần Mục cầm chén rượu lên và ra vẻ cô đơn:

- Trong chợ phiên càng không có loại rượu này, là rượu chúng ta quá kém?

Nói xong Tần Mục lắc đầu nói ra:

- Là vấn đề!

Được, lúc này tất cả mọi người hiểu rồi, tiệc rượu này nhìn thì giống trầm hoa yến, kỳ thật chính là hồng môn yến. Tần bí thư đang phê bình thường ủy Lục Triêu Hương không đủ tư cách, không biết nên làm thế nào khai thác thị trường. Đồng thời còn lơ đãng châm chọc bí thư đảng ủy cùng hương trưởng ra mâu thuẫn, nói rõ cho mọi người biết Tần Mục tôi ở đây, ai cũng đừng mong có cong quấn, có năng lực tôi sẽ trọng dụng, không có năng lực thì tôi dám triệt ngươi đi.

Bọn họ đang nghĩ ngợi và Tần Mục nói cho bọn họ nghe tin tức xác định. Hắn có chút nhắm mắt lại, nói:

- Hiện tại là lúc làm kinh tế, tôi cảm thấy hình thức kinh tế của hương không được. Người có năng lực thì lên cao, năng lực lớn hơn nữa thì càng lên cao hơn nữa, năng lực nhỏ phải chạy ra ngòi. Lục Triêu Hương phải tìm đường đi trong cải cách, chúng ta phải làm thử.

Tần Mục nói xong lời này người trong thường ủy cảm thấy rượu trong miệng không có tư vị. Tần Mục đang muốn làm gì, muốn cho Lục Triêu Hương biến thành hỗn loạn? Vẫn chưa nghe qua có lãnh đạo huyện nào dám khơi mào hỗn loạn ngang nhiên như vậy.

Tần Mục cũng có bất đắc dĩ và nỗi khổ tâm, Lục Triêu Hương vị trí không tốt nhưng nhưng có ưu thế may mắn, nếu như lãnh đạo không ra lực, không nắm bắt chính sách, Lục Triêu Hương chẳng khác ngồi trên đống vàng mà không biết cách lấy, quá lãng phí.

Lúc gần đi Tần Mục còn khích lệ Thương Bình vài câu, nói hắn năng lực rất tốt. Thương Bình hơn bốn mươi tuổi nội tâm rất lung lay, trong đầu nên nghĩ làm sao lấy được niềm vui của Tần bí thư, lúc này được khen và đám thường ủy khấc trợn mắt nhìn qua.

Tần Mục suy nghĩ một chút, bảo Cừu Tiểu Bằng tiến tới trại tạm giam. Đảng Hồng Quân ngày mai phải ra tòa, đây là thời gian có thể gặp. Cũng không phải Tần Mục có lòng trắc ẩn gì, nhưng mà Đảng Hồng Quân người này cũng là người tài ba, có thể mang Hải Điện Tử Hương làm ổn thỏa, đáng tiếc quyền lực trong tay và hắn không làm lợi cho dân, mà biến thành tiền vốn khiến hắn hoành hành ngang ngược.

Đứng ở ngoài cửa bảo vệ, Tần Mục ngoài ý muốn nhìn thấy Lưu Đại Hữu đang từ trong chạy ra ngòi, trong nội tâm buồn bực, từ trong xe gọi Lưu Đại Hữu vào. Lưu Đại Hữu vừa thấy Tần Mục thì con mắt tỏa sáng tiến vào trong xe, nói:

- Tần bí thư, có chút chuyện phiền toái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.