Thanh Quan

Chương 380: Chương 380: Chỉnh lý Lục Triêu Hương. (1)




Tan tầm giữa trưa và thường ủy hượng tư thái lo sợ đi vào tiệm cơm, được nhân viên phục vụ dẫn vào trong phòng Tần Mục bao trước. Lọt vào trong tầm mắt là Tần Mục đang ngồi yên ở chủ vị, trước mặt là hai chai rượu không có nhãn hiệu. Tần Mục hai tay giao nhau đang nhìn chai rượu nhập thần, thấy mọi người tiến vào thì cười nói:

- Đã tới đông đủ rồi, mọi người ngồi đi.

Nói xong liền bưng chén lên chậm rãi rót ra một chén.

Trong lòng mỗi người đều so đo, Tần Mục nhìn qua tâm tính không tệ, nếu không sẽ không tươi cười như vậy, hơn nữa hắn tự mình mời mọi người ngồi xuống, xem ra trận này khả năng là hồng môn yến khá nhỏ. Nhưng mà chuyện gì cũng không có tuyệt đối, lúc trước Tần Mục tại văn phòng chính phủ Lục Triêu Hương nói trở mặt là trở mặt, thằng này là nhân vật biến sắc nhanh hơn lật sách. Mọi người đưa ánh mắt nhìn lên người bí thư đảng ủy Niếp Lợi, xem hắn nên làm thế nào.

Niếp Lợi cảm giác toàn thân mồ hôi lạnh ứa ra, Tần Mục phó thư kí tuy còn trẻ tuổi, nhưng mà quan trường huyện Lan Trữ không ai không sợ hắn. Cái khác không nói, chỉ riêng việc lật đổ hai công ty Nhật thì đó là chuyện ăn gan báo rồi. Niếp Lợi lau mồ hôi trên trán, bày ra tư thế ta phải lên Lương Sơn ngồi bên cạnh Tần Mục, nửa bờ mông đặt lên ghế, bộ dáng cẩn thận từng chút.

Bí thư đảng ủy hương ngồi xuống, mọi người cũng cẩn thận ngồi xuống. Cừu Tiểu Bằng thấy người đã đủ thì đi gọi đồ ăn.

Tần Mục không nói lời nào, mỗi người đều cười khổ, tràng diện có chút buồn cười. Tần Mục uống trà chừng hai phút thì mọi người cảm giác toàn thân như có áp lực bao phủ. Cừu Tiểu Bằng biết rõ Tần Mục có chuyện nói với mọi người, bằng không sẽ không lâu như vậy chưa nói câu nào, Tần Mục cũng không bài ra bộ dáng lãnh đạo sâu đậm như thế, cho nên Cừu Tiểu Bằng giục tiệm cơm chuẩn bị đồ ăn cho tốt, đến lúc đó cùng đi vào. Tiệm cơm này chiêu đãi không ít nhân viên cơ quan, cũng biết có chút trình tự phải đi, liền theo Cừu Tiểu Bằng phân phó làm việc.

Tần Mục uống xong trà, lặt đặt chén trà lên bàn. Chén trà "Cạch" một tiếng vang nhỏ khiến tim mọi người chấn động vài cái. Tần Mục mỉm cười nhìn Niếp Lợi nói ra:

- Không tệ.

Câu không tệ này cũng nói biểu hiện của đám người Niếp Lợi không tệ hay là công tác không tệ, chuyện này không ai truy cứu. Lãnh đạo đã nói không tệ thì chính là không tệ. Trên mặt mọi người ít đi vài phần khẩn trương, nhiều ra vài phần tươi cười. Niếp Lợi cũng cười, cảm giác bởi vì Tần Mục nói câu này cái ghế trở nên kiên cố hơn, không ngớt lời nói cám ơn lãnh đạo khích lệ.

Tần Mục gật gật đầu, ánh mắt nhìn qua chai rượu. Hắn hiện tại không rảnh đùa nghịch cong quấn với đám cấp dưới làm gì, Lục Triêu Hương nhất định phải có tinh thần phấn chấn, đánh ra khí thế, trong thời gian ngắn biểu hiện gian nan không sợ cải cách, cũng khiến Tả Bình An bị trùng kích mạnh, làm cho hắn trông thấy quê quán khốn khổ cũng đồng thời thêm chút sức cho Lục Triêu Hương.

Tần Mục nhìn quanh bốn phía, nhân viên ngồi đây nhỏ tuổi nhất cũng ba mươi bảy rồi, so với Tần Mục lớn hơn một đoạn, trong lòng Tần Mục cảm khái, quốc gia cường lực khởi xướng dùng cán bộ trẻ, cũng không phải nói cán bộ kỳ cựu năng lực không được, mà là cán bộ trẻ còn góc cạnh, còn không có đụng đầu rơi máu chảy mấy lần, đúng là những người trẻ tuổi này dám liều mạng, chỉ như vậy mới có thể áp dụng chính sách.

Hắn thở dài thật sâu, nhìn qua chai rượu nói:

- Ngày hôm qua chuyện xảy ra ở chợ phiên, tất cả mọi người đã biết rõ, mọi người nói đi.

Tần Mục nói ra lời này quả thực khiến cho hắn khó chịu. Quý Chí Cương cùng Cừu Tiểu Thiền đều là người của Tần Mục, là do huyện trực tiếp bổ nhiệm, hết lần này tới lần khác lại sinh ra chút ma sát với bên Triều Tiên. Loại chuyện này Triều Tiên chỉ cần không giống trống khua chiên thông qua ngoại giao kháng nghị thì huyện Lan Trữ sẽ không ngu ngốc đi báo cáo. Người sáng suốt cũng nhìn ra được Triều Tiên sở dĩ làm ra bộ dáng xung đột vũ trang như vậy đơn giản là nhìn thấy Quý Chí Cương thi công tu kiến cửa hàng bên này hoàn toàn có thể dùng tráng lệ để hình dung, nhìn qua cửa hàng bên Triều Tiên toàn túp lều đáng thương, là ai cũng không nuốt trôi cục tức này. Triều Tiên bên kia muốn tỏ thái độ với huyện Lan Trữ, huyện Lan Trữ lại không muốn gây chuyện, cho nên chuyện này bị đè xuống, không làm kinh động cấp trên. Hôm nay Tần Mục nói chuyện bảo mọi người nói cái nhìn của mình, bảo bọn họ làm thế nào? Đã nói, nói xấu thì khó nói.

Tần Mục lúc này tươi cười cao thâm, đầu tiên điểm Niếp Lợi:

- Niếp bí thư, đồng chí nói trước đi, mọi người công bằng, có lời cứ nói nha.

Niếp Lợi vẫn quan sát sắc mặt Tần Mục, cẩn thận từng li từng tí nói ra:

- Tần bí thư, gọi tôi là lão Niếp là được. Tôi cảm thấy được trùng kiến chợ phiên với Lục Triêu Hương thậm chí huyện Lan Trữ mà nói là cơ hội lớn.

Con mắt Tần Mục sáng ngời, Niếp Lợi lập tức hiểu ý Tần phó bí thư chính là như vậy, cổ vũ chính mình nói tiếp. Hắn có thể lên làm bí thư đảng ủy hương cũng không phải là luồn cúi có được, có Tần Mục cổ vũ, lá gan cũng lớn một chút, hơi suy nghĩ cho kỹ và bắt đầu nói cái nhìn của mình.

Tần Mục bày ra bộ dáng lắng nghe, Niếp Lợi nói khẽ:

- Lục Triêu Hương chúng ta có lòng tin và có động lực, dưới sự lãnh đạo của huyện lãnh đạo thì kinh tế Lục Triêu Hương đã tăng thêm một bậc.

Lúc này Tần Mục giơ tay lên, ngừng Niếp Lợi tiếp tục nói, thân thể nghiêng nghiêng về trước, nhìn mọi người nói ra:

- Niếp bí thư nói rất có lực, cũng rất có quyết tâm, rất không tồi.

Niếp Lợi bị Tần Mục khích lệ thì trong nội tâm cũng có chút nóng hổi, chỉ nghe Tần Mục tiếp tục nói:

- Trong thời gian ngắn muốn hoàn thành chuyện này quá không sự thật. Bước chân không cần quá lớn nhưng phải ổn, khẩu hiệu không cần quá vang, nhưng nhất định phải chính.

Nói xong hắn tự giễu cười lên, nói:

- Mấy ngày hôm trước tôi đã gặp mặt Tả chủ nhiệm, Tả chu nhiệm cũng rất có cái nhìn với Lục Triêu Hương, nhắc nhở mọi người chú ý ah.

Tả Bình An! Thị ủy Tả chủ nhiệm chỉ có chủ nhiệm văn phòng Tả Bình An, điểm này mọi người đều biết. Tần Mục nói chắc chắn chuyện này, mọi người lập tức tăng co tinh thần lên, chờ Tần Mục nói thêm.

Nhưng mà Tần Mục cũng không có nói tiếp,mà là cau mày nói ra:

- Tiểu Bằng làm việc không được lưu loát nha, tất cả mọi người ngồi lâu như vậy vì sao không có đồ ăn đưa lên.

Người đẩng cấp thấp nhất trong thường ủy nói:

- Tôi đi xem!.

Dựa theo địa vị thì hắn thấp nhất, nhưng hiện tại mọi người đều hâm mộ hắn, có thể thoát ly uy áp của Tần Mục a.

Tần Mục nói mê, trong lòng mọi người đang suy đoán dụng ý của Tần Mục, bọn họ biết rõ Tần Mục là người làm việc chân thật, thuộc về phái cải cách quen nhìn những chuyện âm độc, thủ hạ làm việc dưới tay nhất định phải làm cẩn trọng, mỗi ngày câu cá là khẳng định không được. Tần Mục bí hiểm không có vạch trần, không ai biết người trẻ tuổi này tâm tư suy nghĩ gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.